Posts

Showing posts from April 14, 2013

Nhớ mong anh ôm đàn em ca

Tình cờ nghe được ca khúc Tàn phai, nhạc Quốc Bảo, Nguyễn Hà trình bày. Có lẽ chỉ có những người đã từng yêu, đang yêu và mong được yêu mới thưởng thức được giai điệu của giòng nhạc này! và cả những người dám cháy hết mình cho tình yêu nữa. Tàn phai trong giấc mơ, tàn phai trong ái ân, và tàn phai qua cả nụ hôn đầu...lãng mạng, trữ tình và khát khao... tàn phai hết để rồi thoát thai và thăng hoa. Quên rồi quên rồi quên quên hết Bước qua vườn xưa vườn xưa đang chết âm thầm Đây quả thật là thứ âm nhạc chạm đến tận đáy lòng.  Là âm nhạc trong trẻo, duyên dáng, khẽ khàng và đầy ắp tự tình, đáp xuống lòng ta để cùng tìm lại trên sông những dấu hài của những tháng ngày xưa cũ. Và nó làm lòng ta ngát hương hoài niệm… Giọng hát Nguyễn Hà khá lạ, mộc mạc, không màu mè điệu đàng trên nền guitar thùng rải nhẹ, thủ thỉ đi vào đến tận đáy lòng. Lý lịch trích ngang cô nàng: sinh viên năm thứ 5 ngành Quy hoạch đô thị trường Đại học Kiến trúc Tp HCM, tên thật Nguyễn thị

hạ đường huyết

Lấy 2 qủa đậu bắp, cắt bỏ 1 tí khúc đầu và 1 tí khúc đuôi, xong mổ 1 đường thẳng theo chiều dài (không mổ đứt), sau đó cho 2 qủa đậu bắp vào ngâm trong một cái ly đựng 8oz nước uống (nguội), đậy lại ngâm qua đêm. Sáng hôm sau, trước khi ăn sáng, bạn vớt bỏ 2 qủa đậu bắp vứt đi, chỉ uống hết ly nước ngâm đậu bắp mà thôi. Kiên nhẫn uống mỗi ngày, sau 2 tuần lễ, đường trong máu của  sẽ xuống một cách không ngờ.  

Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình … - Trịnh Công Sơn

Càng sống nhiều ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước. Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi. Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề. Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa