Ký ức
Xoẹt ... xoẹt... Âm thanh chiếc muỗng inox vét những hạt cơm cuối cùng trong gà-mên chợt làm cho tôi tỉnh giấc. Không như mọi khi, đó là tiếng làm tôi an tâm trong căn nhà vắng vẻ. Khang - chồng tôi, đã về sau một buổi làm việc mệt nhọc. Khang chỉnh nhạc cho một quán cafe thuộc huyện vùng ven. Công việc ấy, không lấy gì làm tôi hài lòng với một chàng họa sĩ nhiều năm kinh nghiệm nhưng bị thất nghiệp trong làn sóng thay đổi giữa các phe phái trong công ty. Khang lại thấy vui khi làm trong môi trường mới, giữa khói thuốc nhầy nhụa, tiếng cười đùa cớt nhả của khách hàng với các cô phục vụ, thậm chí cả tiếng văng tục như chứng tỏ ta đây là người sành điệu ... Khang nhiều lần nói với tôi “ Coi như đây là giai đoạn chuyển tiếp tạm thời trong cuộc sống còn hơn là anh phải ngồi bó chân trong 4 bức tường nhà với đầu óc thù hận khi bị cuộc đời ngược đãi, bị những con người từng thân thiết với 2 từ mỹ miều - đồng nghiệp - chơi xấu. Mặc dù tôi biết Khang rất gượng ép khi nói những