Posts

Showing posts from February 9, 2014

vố bêu về ngoại giao của Mỹ.

Hôm nay Maryland dính winter storm Pax, không đi đâu được, ăn rồi lướt webs cả ngày, tình cờ coi news thấy có cái này tức cười nè: http://www.washingtonpost.com/world/national-security/in-purported-recording-of-us-diplomat-blunt-talk-on-ukraine/2014/02/06/518240a4-8f4b-11e3-84e1-27626c5ef5fb_story.html?hpid=z5 Chàng Obama chắc đang đau đầu về vụ này.  Người đẹp Bộ Ngoại giao Mỹ, trợ lý Ngoại trưởng, bà Victoria Nuland, vừa sảy miệng F... the EU khi bài xích vai trò của EU trong vụ khủng hoảng Ukraine.  Trợ lý xinh đẹp và duyên dáng của Ngoại trưởng Mỹ, đã văng F the EU một cách rất trơn miệng chứng tỏ nàng rất quen xài chữ này.  Dù nàng đã chân thành xin lỗi nhưng vụ này khó mà hạ nhiệt trong lúc này vì liên quan đến 4 bên: Nga, Ukraine, EU và Mỹ. Một viên chức Nga đã đưa lên Twitter đoạn băng ghi âm giữa đại sứ Mỹ tại Ukraine, Geoffrey Pyatt, và nàng trợ lý Vitoria Nuland.  Nhà Trắng điên đầu cho rằng, tình báo Nga đã chơi dơ nhằm chia rẽ cao bồi Mỹ và EU. Hiểu nôm na, đại

Trống Vắng

Image
Dân mình có câu “Đàn ông đi biển có đôi. Đàn bà đi biển mồ côi một mình” . Có khi lại là “… Đàn bà vượt cạn mồ côi một mình”. Dù cách nào thì hai câu ấy cũng để nói đến cái đau sanh nở mà phụ nữ phải chịu, không có ai chia xẻ được. Thật ra, đàn ông cũng có những lúc đau mà không chia xẻ với ai được. Đã là người, ai cũng trải qua những lúc (moment) không thể chia xẻ được với ai. Nỗi đau xác thịt, nỗi đau tinh thần, sự sợ hãi, nỗi lo triền miên, những dằn vặt không thổ lộ được. Ngay thời điểm đó, ta chỉ có một mình, đương đầu một mình, chống chọi một mình, vượt qua hay rớt lại, cũng một mình. Thơ ấu đi qua với những trò chơi đường phố, những trận banh trên sân hay trong hang cùng, ngỏ hẻm. Sân xi măng, không phải cỏ hay cát, mà giày thì không (con nhà nghèo thời đó đào đâu ra tiền mà mua giày), đá banh cứ là chân đất. Dắt banh xuống cầu môn đối phương, mà cũng chỉ là hai ba chiếc dép đánh dấu hai cột gôn thôi, thằng nhóc lấy hết sức tung cú sút trời giáng. Ghi bàn!

Thầy nhớ em không?

Thầy , thầy .... Em là Thanh Trúc đây ! Thầy nhớ em không ? Người thiếu phụ mừng rỡ chụp lấy tay tôi , đôi mắt tròn xoe mở thật lớn chăm chú nhìn vào mắt tôi . Một đôi mắt như muốn nói rất nhiều lời và những lời nhắc nhở của nàng , tôi từ từ nhớ lại ... Giữa trường PTTH Trưng Vương và PTCS Võ Trường Toản là trường Cán Bộ Quản Lý , trước của trường Cán Bộ Quản Lý có một quán cafe lề đường chắc là do một trong những người sinh sống trong trường mỗi ngày bày bán để kiếm thêm thu nhập .Thường thường mỗi sáng tôi đến trường sớm khoảng nửa tiếng , tới quán này đã có thầy Nguyễn Ngọc Minh Tuấn ngồi đó , tôi ghé vào kêu một ly cafe sữa nóng đôi khi một tô mì gói và ngồi đó vừa nhâm nhi ly cafe đợi những người bạn dạy chung khác tới cùng uống cafe , chuyện gẫu , nhưng thật ra để .... ngắm những tà áo dài trắng bắt đầu bay phất phới trên con đường đến trường ... Có một cô bé rất đặc biệt , học lớp tuyển thẳng của trường , không cao lắm đạp chiếc xe Mini với chiếc yên xe hơi cao nên đôi k