Posts

Showing posts from May 31, 2020

Kim cương bát nhã ba la mật đa kinh

Đại sư Cưu Ma La Thập -  Kumārajīva -  dịch sang Hán văn từ Phạn văn Nhất thiết hữu vi pháp  Như mộng, huyễn, bào, ảnh  Như lộ diệc như điện Ưng tác như thị quán Tất cả các pháp hữu vi Như bóng, bọt nước có gì khác đâu Như sương, như điện lóe mau Hãy xem như giấc chiêm bao mơ màng. Những câu kinh súc tích, trau chuốt, đậm chất thơ trích từ Kinh kim cương đã toát lên tư tưởng chủ đạo của Phật giáo Đại thừa khi nhìn nhận cõi đời như một giấc mơ, như một cơ gió thoảng, như giọt sương rơi trên chiếc lá, thường được gọi là bài kệ Lục Như. Bản tiếng Anh không rõ ai dịch: "Thus shall ye think of all this fleeting world :   A star at dawn, a bubble in a stream,   A flash of lightning in a summer cloud,   A flickering lamp, a phantom, and a dream."

Người Sài Gòn vẫn âm thầm và hy vọng điều gì?

Image
Đông Vy  • Thứ Hai, 25/05/2020  • 19.6k Lượt Xem Không biết từ lúc nào, có lẽ chỉ vài năm trở lại đây thôi, những người tôi gặp luôn nói về Sài Gòn trong những cuộc trò chuyện. Dù bên bàn cà phê, trong quán ăn hay ở nhà riêng, thậm chí, trong thư điện tử và trên mạng xã hội, tôi cũng có cảm tưởng như mình chẳng thể nào thoát được chủ đề đó. Cả những người tôi gặp lần đầu và không sống ở đây, họ cũng nói về thành phố này. Có những người tuổi nhỏ hơn tôi một con giáp, cũng đang nói về Sài Gòn xưa. Có người bàn về lịch sử, có người tìm ký ức thành phố trong kiến trúc cũ, có người lục lọi sách vở. Người Sài Gòn vẫn âm thầm và hy vọng điều gì? Rất nhiều lần, tôi tự hỏi cớ sao lại như vậy? Rất nhiều người Sài Gòn tôi gặp mang tâm trạng của chàng du khách trong thơ Nguyễn Bính, “ở Ngự Viên mà nhớ Ngự Viên”. Thật lạ lùng, vì không chỉ người già mới hoài nhớ quá khứ, mà người trẻ cũng vội vã tìm về hôm qua. Khi nói đến hy vọng chúng ta thường nghĩ đến tương lai,

Cô phàm viễn ảnh bích không tận

Image
cô phàm  ảnh Ngô Lễ Hoàng Hạc Lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng của Lý Bạch là một trong những bài Đường thi  mình thích nhất. Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu,  Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu  Cô phàm viễn ảnh bích không tận.  Duy kiến Trường Giang thiên tế lưu.  Từ lầu Hoàng Hạc phía tây, người xưa xuôi về Dương Châu mùa hoa khói giữa kỳ tháng ba. Bóng cánh buồm lẻ loi xa xa mất hút vào khoảng không xanh biếc, chỉ còn lại dòng Trường Giang chảy ở lưng trời.   Câu khai "Cố nhân tây từ Hoàng Hạc Lâu"  được Ngô Tất Tố dịch "Bạn từ lầu Hạc lên đường" Cố nhân  hay người xưa - cũng giống như cố quốc, cố hương ... diệu vợi trong tâm thức - gợi lên sự xa cách về không gian,  thời gian, gợi tình cảm nhớ thương lưu luyến.  Dùng chữ bạn không gợi lên được cái diệu vợi tha thiết của  cố nhân xa rồi ... Buổi tiễn đưa không thấy bóng người  đi, mà chỉ còn bóng cánh buồm cô lẻ xa xa khuất dần vào khoảng xanh vô tận vào dòng sông lưng trời.  Khép lại bài thơ c