một thời ... rất buồn ...
Có những niềm riêng làm sao nói hết Như mây như mưa như cát biển khơi Có những niềm riêng lòng không muốn nhớ Nên khi xuôi tay còn chút ngậm ngùi (Lê Tín Hương) Niềm riêng của mình nhưng có lẽ cũng là niềm chung của cả thế hệ chúng mình, những con nhỏ thằng nhỏ chỉ vừa 9, 10 tuổi, hay 11, 12 tuổi tháng tư năm đó. Ngày đó chúng mình còn quá nhỏ để được làm "người yêu của lính" hay "người tình Trưng Vương, Gia Long", chưa từng được "uống ly chanh đường, uống môi em ngọt" hay sãi bước trong "khung trời đại học, con đường Duy Tân cây dài bóng mát" . Nhưng chúng chúng mình cũng vừa đủ lớn để có ít nhiều ký ức về "những ngày Thủ đô tưng bừng phố xá", "Ngựa xe như nước rộn ràng, người dân no ấm sống đời tự do" của Sài Gòn và miền Nam một thời rất đẹp.... Cho tới ngày "Bão nỗi lên rồi ... " Vù một phát, đã mấy chục lần tháng tư. Mỗi năm, trước và sau ngày này mỗi người trong chúng mình chắc là khó tránh việc nghĩ v