để nhớ một thời đại dịch nCovy-19
Từ đầu năm hai ngàn hai mươi cho tới giờ. Mình đang sống những ngày rất lạ, về sau và nhiều năm sau nữa khi nhớ những tháng ngày này chắc ai cũng không quên được cảm giác hoang mang ngơ ngác chỉ vì những con virus tí ti, khi con số người mắc dịch và chết ngày càng tăng. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình được chứng kiến những sự kiện mà tưởng như chỉ có trong phim. Các quốc gia đóng cửa hoàn toàn. Nội bất xuất ngoại bất nhập. Hàng không tê liệt, các chuyến bay quốc tế bị đình chỉ vô thời hạn, các chuyến bay nội địa thì vô cùng hạn chế. Có những người đi chơi, đi làm, đi học ... muốn về nhà cũng không về được. Các quốc gia phải điều phi cơ riêng để đưa công dân về nước. Mà về được thì phải cách ly 14 ngày. Đi từ bang này sang bang khác trong nước Mỹ cũng phải tự cách ly hai tuần. Thiên hạ đổ xô đi mua và tích trữ đồ ăn thức uống, nước diệt khuẩn, khẩu trang ... Các kệ hàng trong Costcos, Walmarts, supermarkets và department stores trống trơn. Lạ lùng là toilet paper