Posts

Showing posts from May 19, 2013

Chiếc Đèn Đỏ và Tình Cờ

Bà mẹ tôi chia tay và tôi trở thành ... lãng tử. Tôi theo ba đi khắp nơi , tháng nầy ở nhà một người bạn của ba tháng sau ở nhà một người bạn khác của ba , tới năm 1978 tôi về Nguyễn Tri Phuơng Quận 10 gần đường Bà Hạt ở nhà một người học trò của ba ... Anh Trung. Ba anh Trung là một đại tá và gia đình anh ra đi từ năm 75 , còn anh vì ... yêu nên bỏ trốn lại nên bây giờ trở thành Thanh Niên Xung Phong . Anh là con đại tá nên quận muốn lấy nhà anh , còn anh thì muốn giữ nhà cho anh và người vợ sắp cưới nên tình nguyện đi TNXP để giữ lại căn nhà . Nhà anh trong một căn hẻm gần đường Bà Hạt , một căn hẻm với những căn nhà rất to và chủ nhân của những căn nhà hầu như đi ... học tập gần hết. Tôi và ba được sắp xếp vào ở tầng 2 gồm 3 phòng thật rộng rãi , đối với một lãng tử như tôi , có được một căn phòng là niềm mơ ước vô cùng to lớn . Anh Trung mỗi một tháng về một lần và nơi cư ngụ của anh là tầng 3 , tổ ấm nhỏ bé của anh và cô vợ mới cưới . Cuối cùng là tầng 4 , không chia ra

Trưng Vương Ở Trọ

Có bao gi ờ b ạ n ch ợ t nghĩ , mình còn ti ế c nu ố i đi ề u gì? Khi gia đình và s ự nghi ệ p t ạ m g ọ i là hài lòng. Tôi đã nghĩ và đã bi ế t câu tr ả l ờ i. Đó là c ả m ộ t th ờ i c ắ p sách đ ế n tr ườ ng, n ơ i mà mình đã g ở i l ạ i bi ế t bao nhiêu k ỷ ni ệ m. Đ ẹ p nh ư tu ổ i h ọ c trò. Phá nh ư tu ổ i h ọ ctrò. Và yêu nh ư tu ổ i h ọ c trò. Đã đ ế n lúc mình gom nh ặ t l ạ i ký ứ c c ủ a th ờ i niên thi ế u, th ậ t h ồ n nhiên và trong sáng. Th ầ y cô, sân tr ườ ng, b ạ n bè, gh ế đá, mãi mãi v ẫ n không phai trong lòng c ủ a m ỗ i chúng ta nh ư m ộ t đi ề u hi ể n nhiên. Và bây gi ờ mình đang tr ở v ề v ớ i ngày x ư a đó. 30năm, 30 năm r ồ i sao? Mà t ưở ng ch ừ ng nh ư m ớ i ngày nào. Có ai ng ờ mình còn g ặ p l ạ i nhau nhi ề u đ ế n th ế , dù th ờ i gian vô tình đánh c ắ p tu ổ i đ ờ i không chút ti ế c th ươ ng. Nh ư ng t ừ ng g ươ ng m ặ t, gi ọ ng nói, ti ế ng c ườ i l ẫ n tính cách v ẫ n nguyên v ẹ n. Bao nhiêu thôi, đ ủ đ

Hãy để ngày ấy lụi tàn

hãy để ngày ấy lụi tàn, ngày mà tôi sinh ra đời và đêm mà người ta nói rằng đã có một con người được kết thành thai  ...  Đó là tiếng kêu ai thán của bao thân phận bị vùi dập bị phân biệt đối xử để rồi chính bản thân họ chối bỏ một KIẾP LÀM NGƯỜI một kết quả đẹp của tình yêu CHA MẸ. Không thấy sự hành hạ đánh đập, đày ải người da màu trong hãy để ngày ấy lụi tàn . Nhưng sự kỳ thị, khinh miệt người da màu ăn sâu vào máu thịt của người da trắng từ lâu lắm rồi. Kinh khủng hơn, sự kỳ thị này khiến cho bản thân những người da màu vì muốn tồn tại như một con người, đã phải chối bỏ nguồn gốc, tự khinh miệt chủng tộc mình, tìm mọi cách ngoi lên địa vị của người da trắng! Để rồi cuối cùng nhân vật chính Anthony đau đớn nhận ra Anh đã từng ngắm nhiều cảnh bình minh như thế trên dãy núi kia. Giờ đây anh cũng ngắm nhìn, nhưng đôi mắt mệt mỏi của anh không nom thấy màu hồng, màu vàng hay màu đen của các đỉnh núi quanh anh. Đối với anh, đất trời chỉ có một màu duy nhất, đó là mà