trumpet
https://youtu.be/m8NN4fpdm40 Cảm ơn tiếng kèn của Chris Botti đã khơi cho người viết một cảm hứng để … viết trở lại. “Mời Bố uống sữa.” “Ừ, để đó cho Bố!” “Thưa Bố con đi làm!” “Ừ!” Vừa bước ra phía cửa thì Bố nói với theo. “Tí nữa Bố đi chợ mua trái cây. Ngày mai giỗ Má, con ráng về sớm.” “Dạ!” Thả hai đứa nhỏ đến trường, anh vào hãng vẫn còn sớm. Chỉ mới khoảng 8g. Ngày nào cũng thế, đều đặn. Từ ngày má mất, đã hơn ba năm, anh thấy hụt hẫng nhiều, dù đã ngoài 50. Và anh thấy thương bố anh hơn. Hai bố con gần nhau nhiều hơn xưa. Có nhiều buổi chiều, vợ anh thấy hai bố con anh ngồi bên nhau ngoài sân, yên lặng bên nhau không ai nói một câu. Thật lâu. Ngày trước, thời Đệ Nhị Cộng Hòa, bố anh là cây kèn cự phách của ban quân nhạc phủ Tổng Thống. Ông rất giỏi về nhạc và có thể chơi rất nhiều nhạc cụ, nhưng khi cầm cây trumpet thì ông như hóa thân vào tiếng kèn. Ngoài giờ hành chánh và những lần công vụ, thỉnh thoảng ông cũng đi chơi ở vài phòng trà của