Lá
[...] Lá tựa số phận con người. Nụ chồi như trẻ sơ sinh, lá non mơn mởn như tuổi dậy thì, cành lá vươn dậy hướng lên trời xanh như khát vọng thời thanh niên xung mãn, rồi thì úa dần như tuổi về già và cuối cùng rơi rụng như con người tìm chốn nghĩ ngơi cứ muốn quay về nguồn cội. Sau khi mục rữa, lá chỉ còn lại mảng gân khô vừa trong vừa đục, như một linh hồn mong manh, có thực nhưng không... Mỗi chiếc lá cũng giống như con người, chúng cũng có những chuyến đi xa, sau những chuyến du hành, nó trưởng thành và hiểu biết hơn về thế giới xung quanh, từ đó nhận thức được hành động của mình. Lá cũng có những “số phận” khác nhau. Có chiếc lá may mắn sau chuyến đi xa được trở về nguyên vẹn, nhưng cũng có chiếc lá bị trôi giạt, dập nát…”. ..Thỉnh thoảng có chiếc lá khô ép trong cuốn sách nào đó rơi ra, nó gợi ngay trong ta nỗi hoài nhớ mênh mông kỷ niệm thời thanh xuân hay những tình yêu xa xăm không bao giờ trở lại... Lá buồn ! Th ời gian, c ái m