những chuyến đi
Chiều nay đưa hai con ra phi trường sang CA. Lần đầu hai đứa travel không có mẹ. Là một quyết định lâu nhất từ trước tới giờ. Suy tính, cân nhắc, giằng co cuối cùng cũng phải thò ra một cái quyết định. Mẹ chả thể ôm các con mãi trong lòng dù rất muốn. Cuộc sống luôn gồ ghề trắc trở mẹ biết làm gì hơn là tập cho con dần tự lập, mạnh mẽ, có khả năng tự xoay sở. Một ngày nào đó các con sẽ hiểu là hôm nay mẹ đã lo lắng như thế nào. Nhớ lại hồi chưa đầy 14 tuổi, còn nhỏ hơn Xí Muội bây giờ, mình đã phải một mình đi tàu hoả ra Huế thăm bà nội bệnh nặng. Ba còn trong trại cải tạo, mẹ mắc cái quán cafe, là sinh kế của cả nhà lúc đó. Mình là con gái lớn đành phải thay ba ra thăm bà nội, sợ là khó qua khỏi. Nhìn dáng mẹ đứng dưới sân ga lúc đó mình thật chỉ muốn trèo qua cửa sổ toa tàu phi xuống ôm mẹ mếu máo "mẹ ơi con muốn về nhà" . Tàu chạy, 2 ngày 2 đêm ngồi thu lu trong góc, nhìn chung quanh toàn là dân buôn hàng chuyến đường dài. Có nửa chỉ vàng mẹ cho dằn túi gi