Posts

Showing posts from March 17, 2013

Văn Chương là gì? - Phan Kế Bính

Ta trông lên bầu trời: trăng sao vằng vặc, sông Ngân hà lấp lánh, lúc cầu vồng mọc, khi đám mây bay, bóng ráng chiều hôm, cơn mưa buổi sớm, làm cho vui mắt ta, gọi là văn chương của bầu trời. Ta nhìn xem dưới đất, ngọn núi kia cao chót vót, khúc sông nọ chảy quanh co, chỗ rừng núi, nơi đầm lầy, cây cổ thụ um tùm, đám cỏ hoa sặc sỡ, nào thành nào quách, nào tháp nào chùa, nào đám đồn điền cây cối tốt tươi, nào chỗ thị thành lầu đài san sát, làm cho sướng mắt ta, gọi là văn chương của trái đất. Ta xem trong sách, nghe các lời nghị luận của những bậc thánh hiền, xem các bài trước tác của các nhà văn sĩ, câu văn, giọng nói, khúc hát, điệu ca, êm như tiếng đàn tiếng địch, vang như tiếng sáo tiếng chuông, làm cho vui tai ta, sướng dạ ta, gọi là văn chương của loài người. Văn là gì? Văn là vẻ đẹp. Chương là gì? Chương là vẻ sáng. Lời nói của người ta tựa nhủ có vẻ đẹp vẻ sáng cho nên gọi là văn chương. Phan Kế Bính

Đông

Tôi và gia đình trở về Sài Gòn vào một ngày mùa Đông, 39 năm trước. Từ Vũng Tàu, tôi giã từ phố biển để về lại nơi tôi sanh ra. Lớn lên giữa cát gió và sóng mặn, tôi mê biển đến tận ngày hôm nay. Biển bốn mùa đều đẹp. Như em. Riêng mùa Đông, biển đẹp lạnh lùng, đẹp kiêu sa. Tôi vẫn còn thấy trước mặt mình là bãi cát dài của Bãi Sau ngày ấy. Trời mùa Đông, biển sớm vắng tanh. Bãi cát dài không dấu chân người. Trong cái se lạnh của mùa Đông, biển khoác lên chiếc áo cùng một màu với màu trời: xám. Đặt bàn chân không lên cát biển, mịn và mát lạnh, để cảm nhận sự mơn man của biển. Cảm giác ấy nếu bạn đã trải qua sẽ không bao giờ biến mất. Suốt một đời. Bạn thử xem. Hãy đặt đôi dép sang một bên, chậm rãi đặt chân lên bãi cát mịn. Nhắm mắt lại để nghe cát biển kể chuyện ngàn đời. Những câu chuyện níu nhau đi như những dấu chân nối dài trên cát. Những câu chuyện mang ta ra khỏi những u mê đời thường. Những câu chuyện giúp ta bỏ lại những nhọc nhằn cõi tạm.

một lần vào thu ...

Image
trời còn làm mưa vùi trên nỗi đau chiều mưa chơi vơi ô cửa kính loang nước nhạc tình Ngô Thụy Miên êm đềm nâng niu trìu mến bao bọc buông lỏng cơ thể lúc nào cũng căng như dây đàn bềnh bồng giấc mơ ngày cũ 12, 13 tuổi cùng Nhã nghêu ngao mưa đã rơi và nắng đã phai nhạc Ngô Thụy Miên lâu rồi không nghe lại những Giáng ngọc, Mắt thu, Dấu tình sầu, Giọt nước mắt ngà,… những bản nhạc xưa nhất của Ngô Thụy Miện trong một băng nhạc cũ còn sót lại từ trước 75 những bản nhạc tình thuần túy, nhẹ nhàng, thiết tha, chân chất không hiện sinh, không yêu cuồng sống vội, không ai oán, không trách hờn số phận những bản nhạc tình lãng mạn, ngọt ngào những giai điệu lắng sâu, trữ tình những vần thơ nồng nàn, thơm ngát yêu đương để cho mình chiều nay cứ mênh mang cảm xúc những nốt nhạc tình Ngô Thụy Miên âm vang suốt con đường về loáng nước… đường phố vắng thênh thang ru buồn gót chân chiều còn mưa bay ướt bước chân mòn lãng du ướt áo cho tình thấm sâu ... nhạc Ngô Thụy Miên lãn

một thuở Đà lạt

Image
Tôi....mê Đà Lạt.  Được mẹ Th nói về Đà Lạt...kể chuyện về Đà Lạt và sau đó đi với gia đình Th lên Đà lạt.  Ngay lần đầu tiên khi vừa bước xuống bến xe, tôi đã mê Đà Lạt.  Bà chân ngắn đi với tôi, lần nào cũng vậy trước khi lên xe là chơi 2 viên thuốc chống ói, tay thì thủ bịch nylon nhưng hãy xe chạy một hồi vẫn ói như thường.  Tôi nhìn cũng xót xa lắm nhưng không biết làm sao!   Thường thường mỗi ngày sau khi thức dậy , bọn tôi xuống uống trà với ôn, mệ, cậu Dũng rồi hành trang lên đường.  Lội bộ từ cây số 4 ngược lên dốc chợ Đà Lạt rồi vào chợ Đà Lạt làm đại ly chè bơ hay sinh tố bơ với dĩa bánh cuốn rồi trực chỉ Hồ Xuân Hương, đồi Cù, Hồ than thỡ , thung lũng tình yêu.  Có lần cả đám  lội bộ từ chợ Đà Lạt ra tận thác Pren, bận đi thì ngon lắm toàn thả dốc, đến lúc về thì hỡi ơi ... leo dốc, bà chân ngắn cứ rên rỉ "2 ơi ! Mỏi chân quá". Cuối cùng bọn tôi phải chận xe khách năn nỉ cho bám xe vào ngược lại thành phố.