Friday. Xong lớp ESL, vừa về đến nhà ông bác, nơi gia đình hắn đang ở nhờ sau bốn tháng mới đến Mỹ, hắn vội chuẩn bị để kịp giờ đi làm tối. Hắn làm busboy cho một nhà hàng trong vùng, cách nhà ông bác chỉ độ mươi phút đi .. bộ. Bà bác quen với Roger, ông chủ tiệm, nên hắn được nhận vào ngay. Dù chỉ mới sang được ba, bốn tháng, English chưa được một lon dằn bụng, nhưng hắn vẫn liều. Tánh hắn không thích ngồi một chỗ, và càng không thích chờ người khác làm cho mình, nếu tự hắn có thể làm được. Hơn nữa, chỉ có lao vào làm, lăn vào cuộc sống thì mới nhập vào xứ này được. Chẳng những thế, gia đình hắn bây giờ cần việc làm để ổn định càng nhanh càng tốt, đỡ gánh nặng phần nào cho gia đình người bác đã có công bảo lãnh sang đây. Nghĩ thế nên hắn không một chút đắn đo khi đi xin việc ở nhà hàng ấy. Hắn được trả mức lương tối thiểu thời bấy giờ: $4.25/giờ. Với hắn, thế là nhiều lắm. Chưa bao giờ đi làm, bây giờ có lương, lại là tiền đô! Hắn vui. Mỗi tuần hắn làm hai tối Friday