Posts

Showing posts from December 1, 2013

Mẹ ơi

Mình cuống cuồng nhớ cuống cuồng yêu từng cm trên người mẹ  Mình đã mê sảng vì hối hận, khi vuốt ve da thịt mẹ những giây phút cuối cùng. Mình không nhớ lần cuối mình ôm mẹ, chạm vào bụng vào má vào chân vào ngực mẹ là lúc nào? Không nhớ mẹ rất thơm da mặt mẹ mịn căng không một vết nhăn Sao mình quên bàn tay mẹ thon  da mẹ trắng mịn và ngực mẹ đẹp như thế này?  Sao mình không biết những vết bầm tím ở chân mẹ, những vết chai vết bỏng ở tay mẹ, tóc mẹ đã thưa đã bạc nhiều?  Lâu rồi mình không khen mẹ không trêu đùa mẹ. Lần cuối mình đưa mẹ đi du lịch, đi ăn thật ngon làm mẹ vui, mua cho mẹ một món quà là lần nào? Mình ước mình kip ghi âm tiếng cười nói của mẹ mình ước mình đưa mẹ đi chơi ở những nơi mẹ chưa từng đến, mình ước mình đừng giận dỗi mẹ, bất kỳ mẹ nói gì mẹ muốn gì mình sẽ chiều hết mình ước mình hạnh phúc từ  nhiều năm trước để mẹ vui Mình ước mình có con gái giống bà ngoại. Mình ước mình có thêm 10 năm hay một năm hay một tháng hay một tuần hay một ngà

mẹ tôi

mẹ là dòng suối ngọt ngào mẹ là nải chuối buồng cau Mẹ tôi sinh ra ở một làng quê Bắc Việt. Mồ côi từ nhỏ đến năm mười chín tuổi thì mẹ được bác Cả gả về với bố. Mẹ xuất giá tòng phu, giã từ làng quê thanh bình với "con trâu già gọi bếp hồng xa" để làm người phố thị. Nghe mẹ kể những ngày đầu lạc lõng ở 36 phố phường của thủ đô, về căn nhà nhỏ, tài sản đầu tiên mà bố mẹ ky cóp gầy dựng nhưng đã đành dứt áo ra đi ngày đất nước chia cắt, để những đứa con có được một tương lai tươi sáng hơn. Nghe để biết nỗi lo của mẹ, chỉ học hết lớp ba trường làng, chỉ quen với mảnh vườn, với chợ búa bếp núc, theo chồng với đàn con nheo nhóc về trại định cư ở một phương trời xa. Những năm tháng tuổi thơ, tôi thích những tối mẹ bắc ghế ngòai hiên nói chuyện cùng mấy bà hàng xóm, nằm trong lòng cho mẹ xoa lưng ngủ thiếp đi và chẳng thấy chỗ nào an tòan hơn lòng mẹ. Những năm tháng chiến tranh có những đêm chòang tỉnh dưới bàn tay mẹ lay và tiếng mẹ thì thầm "Pháo kích, vào hầm, con&quo

trăm năm hữu hạn

Image
Sáng chủ nhật tiễn một người thật gần rời cõi tạm.  Cô là người Mẹ thứ 3 sau Mẹ và Mẹ chồng.  Có những lúc đau ốm, sa sẩy không có mẹ nào ở gần, một tay Cô lo lắng, chăm sóc, an ủi. Rồi thình lình Cô không từ mà biệt, vĩnh biệt. Mình đột nhiên ú ớ, lắp bắp khi hay tin. Rồi sáng nay mẹ một người bạn rất thân cũng vừa tạ thế.  Ngày ngày nói chuyện chia sẻ buồn vui. Bạn đau mình cũng đau Ở đâu đó ngày ngày vẫn có ai đó vừa mất đi người thân. Vẫn biết sinh ly tử biệt đời người ai cũng đôi lần phải đối diện. Vậy nhưng khi nghe có một người vừa rời khỏi thế gian thì mình cảm thấy thế gian này như bị nới lỏng ra. Có thể là buổi sáng khi mình đang uống cà phê, có khi đang lúc làm việc, hoặc là một buổi chiều khi mình đang trở về nhà, hay có thể một buổi tối khi khi mình đang ngủ … rồi bỗng nhận được tin nhắn hoặc một cuộc gọi hay một điện thư thông báo về một người thân, một người bạn có khi chỉ là người quen ... vừa rời bỏ thế gian. Hoặc thỉnh thoảng đây đó mình luôn luôn