Mẹ hắn kể ....


Mẹ hắn kể ....
Xưa thật là xưa , ngay cả lúc mẹ hắn chưa sinh ra, lúc bà ngoại của hắn chỉ là một cô gái 15,16 tuổi . Bà ngoại là con gái Út trong một gia đình rất đông anh em, ba của bà ngoại là ông chủ tịch hội đồng xã của cái huyện Bà Điểm nhỏ bé.  Ông lo việc làng nước còn bà cố thì lo việc buôn bán để ông cố yên tâm lo công việc của ông ...
Mẹ kể ...
Nhà ông bà cố rất to, có nhiều kho vì bà cố buôn bán thâu mua trầu cau , các loại hoa quả và mở các lò kẹo để mang lên Sài Gòn và Chợ Lớn để bán. Là con gái Út của ông hội đồng nên thời niên thiếu của ngoại tôi thật êm đềm và hạnh phúc. Bà thường chọn ra những giỏ trái cây ngon nhất, tươi nhất mang đến dâng cho nhà thờ Bà Điểm, ngay cả những gia đình nghèo cũng được bà giúp đỡ. Mẹ tôi kể, ngay cả tiền dành dụm của ngoại, ngoại cũng để dành mua một cây phong cầm tặng cho nhà thờ. Niềm vui của ngoại là mỗi thánh lễ sáng sớm, ngoại được ngồi ngay hàng ghế đầu, được lắng nghe những tiếng thánh thót từ cây đàn ấy ...
Ông bà ngoại tôi như thế nào quen nhau ? Tôi quên hỏi. Mẹ chỉ kể rằng ... Ngày vu quy, ngoại tôi được các cô chú chất đầy quà cưới lên những chiếc ghe mà những cô chú đó là chủ những gánh hát đưa ngoại xuôi về Thị Nghè làm dâu.
...

Ngày đó đôi khi tôi cũng theo ngoại về quê ngoại, để biết thế nào là vườn cau, đồng lúa, cái sức nóng của lò kẹo, thử đảo những chảo đậu phụng to đùng hay dùng một cái xưởng thật lớn để quậy đường ...
Hắn cứ nhìn ngoại ăn trầu rồi hỏi ngoại ... " Ngon không ngoại , cho con ăn thử với ... "  Ngoại cười với hắn .. ' Chát lắm con, tại ngoại quen ăn từ nhỏ rồi, với lại trầu này làm ngoại nhớ đến quê hương của ngoại . Thôi đừng tập con ... "

Chỉ vì một bản nhạc , làm tôi nhớ lại thật nhiều ...

Nguyễn Anh Vũ 12A2

Comments

Popular posts from this blog

Phụng nữ ân cần biệt cố nhân

Echeveria Lilacina

Cô phàm viễn ảnh bích không tận