Thầy nhớ em không?

Thầy , thầy .... Em là Thanh Trúc đây ! Thầy nhớ em không ?
Người thiếu phụ mừng rỡ chụp lấy tay tôi , đôi mắt tròn xoe mở thật lớn chăm chú nhìn vào mắt tôi . Một đôi mắt như muốn nói rất nhiều lời và những lời nhắc nhở của nàng , tôi từ từ nhớ lại ...
Giữa trường PTTH Trưng Vương và PTCS Võ Trường Toản là trường Cán Bộ Quản Lý , trước của trường Cán Bộ Quản Lý có một quán cafe lề đường chắc là do một trong những người sinh sống trong trường mỗi ngày bày bán để kiếm thêm thu nhập .Thường thường mỗi sáng tôi đến trường sớm khoảng nửa tiếng , tới quán này đã có thầy Nguyễn Ngọc Minh Tuấn ngồi đó , tôi ghé vào kêu một ly cafe sữa nóng đôi khi một tô mì gói và ngồi đó vừa nhâm nhi ly cafe đợi những người bạn dạy chung khác tới cùng uống cafe , chuyện gẫu , nhưng thật ra để .... ngắm những tà áo dài trắng bắt đầu bay phất phới trên con đường đến trường ...
Có một cô bé rất đặc biệt , học lớp tuyển thẳng của trường , không cao lắm đạp chiếc xe Mini với chiếc yên xe hơi cao nên đôi khi nhìn thấy cô bé có vẻ hơi nhón nhón trong khi đạp . Tôi có ấn tượng với cô bé này vì trong lớp cô bé rất ngoan lúc nào cũng ngồi ngay ngắn , khoanh tay và rất chăm chú nghe giảng bài và một điều nữa , cô bé có thân hình tròn lẳn , chật cứng trong chiếc áo dài .
Chiếc áo dài thời đó tôi nghĩ là nỗi ám ảnh vô cùng to lớn đối với những tên thầy giáo trẻ và bọn nam sinh , tôi thường bắt gặp những ánh mắt lấm lét cũng như thả hồn của những thằng học trò của tôi để rồi khi tôi bật cười khi thấy ánh mắt đó , cậu học trò nở nụ cười bẽn lẽn .
... Thầy .
Đôi khi trời mưa , vô tình hay cố ý , những cô học trò bẻ gãy sừng trâu này lại băng qua hành lang những lớp học hay xô nhau ra trời mưa . Những lúc đó không những trò đau tim mà thầy cũng ngất ngư lun . Tôi nhớ một lần , một con bé ướt đến nỗi cô Hoa hiệu trưởng phải mời vào phòng ban giám hiệu rồi tìm một cái áo khoác cho con bé rồi dặn ngồi đây cho tới lúc thật khô người và lần sau đi học phải mặc áo lá bên trong ....
"Thầy ... Thầy Hùng đi theo em về tận nhà và ... tỏ tình với em." T.Trúc nói thật khẽ với tôi .
Tôi ngơ ngác : " Thầy Hùng nào ???? "
" Giáo Sinh thực tập lớp em " T.Trúc lại khẽ trả lời ...
Giáo Sinh về thực tập rất đông và không phải bộ môn của tôi , làm sao tôi biết ?
Tôi nói với Trúc : " Để ngày mai , thầy sẽ để ý coi là ai ."
Ngày hôm sau tan trường , tôi ra đứng trước cổng trường .... Một anh chàng cũng nhỏ nhắn , trong sơ mi quần tây đang đứng ngóng vào trong trường . Tôi bước tôi hỏi
" Em chờ ai ? "
Anh chàng bối rối ra mặt sau đó ngượng ngùng trả lời ..." Em chờ bạn , thầy ạ . "
" Em chờ Trúc ??? Tôi hỏi thẳng . "
" Sao thầy biết ??? " Hùng trả lời tôi .
" Trúc cho tôi biết . Tôi không phải là giáo viên chủ nhiệm của Trúc cũng không phải là anh Trúc , tôi không có quyền gì để nói với em . Nhưng tôi chỉ muốn nói với em ... Con bé còn nhỏ quá , mới lớp 11 . Em có thể chờ được không ? Cho con bé thời gian . Chờ con bé tốt nghiệp . " Tôi tâm tình với Hùng ...
" Còn nếu em cứ tiếp tục tôi sẽ báo cáo với Giáo Viên hướng dẫn đoàn. " Tôi bắt đầu chuyển qua cứng rắn ....
" Vâng thầy , em hiểu ..." Hùng tiêu nghieu trả lời tôi , rồi lẳng lặng ra về ....
Tôi quay vào phòng trực , gọi Trúc ....
" Trúc , em về được rồi , anh chàng thực tập về rồi ..."
Trúc mừng rỡ : " Thiệt hả thầy , cảm ơn thầy .... "
Tôi cười cười chọc Trúc ; " Nhưng anh chàng cũng dễ thương đó chứ ! Vài ba năm nữa lúc đó em sẽ suy nghĩ khác . "
Con bé trả lời ngay , không suy nghĩ : " Nhưng em thích thầy ... "Nụ cười tắt ngay trên môi tôi , tôi khẽ nói : " Em về đi , trễ lắm rồi ..." Rồi quay ngược đi vào phòng giáo viên ...

Đi đánh bóng chuyền về , trời đổ mưa lại cúp điện tôi tạt vào một quán cafe nhỏ ngay sân banh Hoa Lư . Kêu một ly cafe ngồi nhâm nhi với điếu thuốc lá tôi lặng lẽ nhìn những giọt mưa rơi ....
Tình cờ nhìn vào trong nhà , dưới ánh đèn đầu tôi thấy bóng một cô gái với mái tóc dài , trong bộ đồ ngủ ở nhà bó sát người , khuôn ngực phập phồng đang chăm chú làm bài ... Với những hạt mưa tí tách , không gian tối ... cảnh vật thật tuyệt đẹp ...
Tôi lên tiếng " Xin cho bình trà nóng..."
Ông chủ quán lên tiếng ; " Con đưa bình trà hộ ba , ba đang dở tay "
Cô gái đứng dậy , cầm bình trà mang ra chỗ tôi ngồi . Tôi lại có dịp nhìn những đường nét ẩn hiện dưới ánh đèn dầu ....
Cô gái đặt bình trà xuống và ngước nhìn tôi , tôi ngỡ ngàng ....
" Thầy " .... " Trúc "
Tôi cụp mắt xuống như tội phạm trong khi con bé thì tíu tít ...." Ba ơi , thầy của con nè .... "
Tôi gượng gạo ngồi nói chuyện xã giao với ba cô bé trong lúc con bé cứ thích thú ngồi ... ngắm tôi . Con bé không biết rằng trong bụng tôi đang chửi thề ỏm tỏi .
Rồi từ đó , không biết những đứa học trò lớp 11A1 có nhận ra không là ... khi tôi bước vào lớp , gọi trả bài hay giảng bài . Không bao giờ tôi đụng đến bàn đầu chỗ con bé ngồi , tôi tìm mọi cách để lánh mặt con bé .... Cho đến một ngày , ngày
Hiến Chương Nhà Giáo con bé trao cho tôi một tấm card trong đó ghi rõ ... "Thầy có thể chờ em tốt nghiệp được không thầy ? "
Con bé lên lớp 12 .... Tôi bỏ Việt Nam ra đi ....
" Thầy nhớ em không thầy ??? "
Tôi quay lại với thực tế .... " Sorry em , thầy dạy nhiều lớp quá với lại trên 20 năm rồi , xa vời quá , không nhớ nữa ."
Trúc có vẻ giận hờn ; " Tại sao thầy không nhớ em , em là con bé đã đưa cho thầy tấm card trong ngày 20/11 "
Tôi vẫn giữ nguyên lập luận của mình và đổi qua chuyện khác
" Em ở đâu ? "
" Texas thầy , em về đây chơi tết . Mai em về rồi thầy . Phải chi em gặp được thầy sớm hơn ! "
" Thì bây giờ mình gặp nhau rồi , em cho thầy số phone lúc nào rảnh thầy gọi nói chuyện phiếm với em được chứ ? " Tôi trả lời Trúc .
" Anh hứa phải giữ lời đó , em chờ phone anh . " Trúc trả lời thật nhẹ ...

Tôi nói với Trúc ; " Thôi , anh phải qua bên chỗ bà xã và thằng con . Sẽ gọi cho em ."
Trúc ôm choàng lấy tôi trong cái ôm tạm biệt , tôi xiết tay con bé ngày nào rồi quay đi ....
Ra tới cửa hội chợ , tôi vo tròn mảnh giấy có số phone của Trúc thả nhẹ vào sọt rác , lòng thầm nói ..... Cảm ơn em .
NA Vũ

Comments

Popular posts from this blog

Phụng nữ ân cần biệt cố nhân

Echeveria Lilacina

Cô phàm viễn ảnh bích không tận