thu về xao xác bờ Đông Mỹ



Một buổi sáng thức giấc thấy mình nằm chơ vơ giữa những tàn phai của mùa thu.
Mùa của những lá đổ và chơ vơ trơ trọi.

 
 


Tháng 10 đứng dưới tàng cây dần trụi lá bỗng nhẹ bẫng một nốt trầm xanh xao, tan vào nỗi nhớ…



Tháng 10 trời ẩm ương những giọt mưa còn sót lại đậu trên cành cây khô đã gãy.
Có một Tôi vẫn âm thầm đi về.
Nơi con đường nên thơ lần về phía giáo đường…

Đường thu khi không mà trải nhựa lá mùa thu.
Những con đường lá bay mù không lối về…
Sự hoang tàn của những ngày thu đẹp xao xác.
Độ cuối thu, gió cuốn những chiếc lá vàng bay chấp chới, phất phơ xao xác một góc trời…



Khi lá rừng phong dần đỏ thắm
anh nghe hương nồng bánh diệp thoảng quanh đây
ôi những mùa thu rực rỡ xứ người
anh vẫn nhớ vẫn mơ mỗi độ thu vàng phố cũ
nhớ những con đường hoàng hôn tím nhẹ
áo trắng ai đi dáng đẹp mơ hồ
gót nhỏ thì thầm, guốc mộc đơn sơ
như ghi dấu một thời anh mộng tưởng

Anh còn nhớ cả một trời mây thầm lặng
con sông nằm khuất lấp bóng mù sương
buổi sáng ra đi chưa có nắng trên đường
nghe hơi lạnh phả vào hồn thích thú

Anh còn giữ
xác bướm lồng trong trang sách cũ
từng cánh hoa yêu ép vở học trò
từng buổi tan trường đưa đón vẩn vơ
theo ai đó mà ngại ngùng thăm hỏi
mùa thu trở về với hồn thơ vụng dại
ôm mộng thi nhân làm đẹp cho đời
hè phố gieo mòn những bước đơn côi
đi thơ thẩn như mây chiều lạc lối

Anh muốn hỏi
một đời người có bao nhiêu lần thay đổi
con tầu đi không ghé mãi ga nào
có đâu ngờ hoa bướm vẫn xôn xao
trong trí nhớ mùa thu vàng chốn cũ
chiều nay đứng dưới hàng phong rực rỡ
mà ngỡ rưng rưng màu huyết phượng năm nào ....
thơ hoàng xuân sơn 
   

Comments

Popular posts from this blog

Phụng nữ ân cần biệt cố nhân

Echeveria Lilacina

Cô phàm viễn ảnh bích không tận