Mưa theo dấu chân em ...
Đường Tự do Sài gòn
ảnh: Darryl Henley
Cả tuần nay trời mưa như chưa bao giờ được mưa. Mưa rào nặng hạt và cả mưa phùn lất phất. Trời thấp thật gần, xám xịt. Những ngày mưa mang dáng dấp của những cơn bão rớt đi qua Sàigòn, chỉ thiếu mùi hơi đất và những cơn mưa bong bóng.
Sàigòn chỉ có hai mùa mưa nắng. Sàigòn không có Thu và Đông. Mùa đông Sàigòn thì nắng vàng rực rỡ, Thu Sàigòn đong đầy những cơn bão rớt. Nhưng Sàigòn mùa Xuân lại có lá vàng rơi…”có mùa Thu nào đang ở lại…” (Trịnh Công Sơn). Mỗi độ tháng tư về hai hàng cây sao ven những con đường Pasteur, Duy Tân, Công Lý (**) bắt đầu trút lá. Từng cánh hoa sao nhỏ tí, những trái sao như những nốt nhạc xoay theo gió tung thả tự do, và lá sao vàng rơi lả tả xuống mặt đường. Sàigòn vào khúc giao mùa…
Mùa mưa bắt đầu bay qua thành phố. Đã có những cơn mưa đầu mùa vào độ cuối tháng tư. Không khí dần nặng mùi hơi nước và thoảng mùi hăng hắc của hơi đất khi những giọt mưa đầu mùa rơi xuống. Mưa mang về cho Sàigòn làn không khí ẩm mát dịu sau những tháng dài nóng bức. Mưa mang lại những hoài niệm mênh mang cho người xa xứ.
Những ngày đầu lưu lạc đến xứ Mỹ nhiều năm trước thật nhớ vô cùng những cơn mưa mùa hạ của Sàigòn. Trời Cali hiếm khi mưa. Khí hậu khô và hanh. Ít mưa nên Cali cũng hiếm cả màu xanh cây cỏ. Dọc suốt từ San Diego lên đến San Jose chỉ là những freeway chạy dài qua những thành phố lớn nhỏ và những ngọn đồi cháy nắng… Lại thèm được đạp xe dưới hai hàng cây rợp bóng ven đường. Và lại nhớ lắm mùa mưa Sàigòn. Mong ước cháy lòng một đêm nào tỉnh giấc giữa khuya lại được nghe thấy tiếng mưa rơi đều trên mái ngói, gõ nhịp lên những hè phố…
Rồi một đêm về sáng lại nghe như có tiếng mưa – một cơn mưa xa từ chân trời lan đến. Tiếng mưa mong manh nhẹ nhàng như ru gợi về những mùa mưa nhiệt đới ở quê nhà. Mơ hồ lần bước ra hiên. Thế rồi chỉ một thoáng lại nhận ra rằng đó chỉ là thanh âm của những vòi nước tự động cứ đến giờ lại phun nước tưới những thảm cỏ quanh nhà … Nhớ quá những cơn mưa rào cuối hạ của Sàigòn, những cơn bão rớt đi qua thành phố. Thèm một cơn mưa thật là mưa của Sài gòn, những cơn mưa mang hơi thở quê nhà với mộng mơ lẫn phiền toái, những vui sướng lẫn khổ đau mà mùa mưa mang lại…
Sàigòn tháng bảy giữa mùa mưa… Mưa sáng mưa trưa mưa chiều mưa tối. Mưa rào, mưa bụi và cả mưa giông. Sàigòn tháng tám là những cơn mưa dầm, mưa bong bóng của những cơn bão rớt đi qua thành phố. Mùa mưa, mùa của nhũng kẻ mộng mơ. Mùa mưa cũng là mùa nhọc nhằn thêm cho nhũng mảnh đời mưu sinh ngoài hè phố. Có những lúc thức giấc nửa khuya nằm nghe tiếng mưa gõ nhịp buồn tênh trên mái nhà rơi từ máng xối xuống hiên nhà, chợt chạnh lòng với nhũng gánh hàng rong đi trong mưa gió. Những tiếng rao khuya mỏi mòn yếu ớt, những tiếng rao âm thầm buồn tênh của những kiếp người nhọc nhằn với gánh mưu sinh oằn trên vai. Mưa, cả thành phố ngủ say. Mưa gõ nhịp trên hè phố lạnh như tiếng guốc cô độc của người kỹ nữ về khuya trong ngõ tối. Mưa quất vào nhũng chiếc xích lô trùm kín lặng lẽ đạp trong đêm…Sàigòn mưa… “phố bỗng là dòng sông uốn quanh…” (lời nhạc Trịnh Công Sơn)
Mưa Sàigòn là cả một trời tuổi thơ với những lần tắm mưa nhông nhông trong sân nhà, khoan khoái đón nhận cái cảm giác thú vị của việc tắm mưa trong bầu không khí nóng ẩm oi bức của Sàigòn. Đứng nhắm mắt, ngửa mặt lên bầu trới đang mưa dông và lắng nghe cái cảm giác mát lạnh của từng giọt mưa theo nhau rớt xuống mặt, xuôi theo tóc nhiễu xuống, luồn thấm vào bên trong lớp áo ... và cái rùng mình thích thú vì lạnh. Mưa Sàigòn còn là những lần tan học đạp xe dưới làn mưa trắng xóa, bạn bè từng chiếc từng đứa đội mưa lướt qua con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, ướt lướt thướt... Áo quần dính sát cơ thể, tự ướt tự khô, cứ vậy cả đám lông nhông đạp xe khắp nơi Sở thú, Đakao, Sàigòn, Tân định…
Sàigòn bây giờ chật chội và đông đúc với những người và xe, nhà cửa và cao ốc… không còn khoảng trống nào cho con nít tắm mưa, không còn những con đường vắng cho những đôi bạn bè, tình nhân lang thang…Có những khoảnh khắc, những quãng đời không bao giờ trở lại như nước sông cứ mãi xuôi dòng…. Ôi cái tuổi học trò nghèo khổ nhưng đầy sắc màu - em thỉnh thoảng lại trở về trong những cơn mơ tuổi sang thu.
TPT
TV83, 12A2
(*) Mắt lệ cho người - Từ Công Phụng
(**) Duy Tân nay là Phạm Ngọc Thạch
Công Lý thành Nam Kỳ Khỡi Nghĩa
đã đăng trên tập san TV83 30 năm rời trường
Mưa ở Sàigòn mới là mưa. Mình không biết mưa ở những nơi khác ra sao chứ mưa Cali không trận nào ào ạt lớn, mạnh, đại lượng, ban phát khoái lạc, oai nghiêm như những trận mưa ở Sàigòn, nhất là những trận mưa đầu mùa mưa, như những trận mưa đang đổ xuống Sàigon tháng này.
Comments
Mưa Sài-gòn, tấp vội vào hàng hiên trường trung học y tế trên đường THĐ, tối cúp điện thu hết can đảm cầm lấy bàn tay nhỏ, trời lạnh mà sao thấy ngất ngây. Chuyện bỗng dưng thừa, có những thứ chẳng cần truyền đạt bằng lời nói mà cảm nhận sao hơn vạn bài ca
Mưa Sài-gòn, nhanh và bất chợt, 2 đứa chung 1 xe đạp, 1 áo mưa. Về nhà ông già hỏi “Sao mày mặc áo mưa không cài khuy để ướt cả phía trước ?” Trả lời sao giờ nhỉ. Thôi đành lặng thinh “Đời bố chưa có những cuộc tình xe đạp”
Mưa Sài-gòn, tiếng mưa rào rào trên mái tôn gác nhỏ, tiếng cassette nhà hàng xóm vọng sang bản “Kiếp Nghèo”
…
Và một ngày mai
mưa không nghe tiếng khóc trong đêm dài
Đây cả nỗi niềm
biết ngày nào ai thấu cho lòng ai
…
Tự nhiên thấy lo lo …