cô phàm ảnh Ngô Lễ Hoàng Hạc Lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng của Lý Bạch là một trong những bài Đường thi mình thích nhất. Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu, Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu Cô phàm viễn ảnh bích không tận. Duy kiến Trường Giang thiên tế lưu. Từ lầu Hoàng Hạc phía tây, người xưa xuôi về Dương Châu mùa hoa khói giữa kỳ tháng ba. Bóng cánh buồm lẻ loi xa xa mất hút vào khoảng không xanh biếc, chỉ còn lại dòng Trường Giang chảy ở lưng trời. Câu khai "Cố nhân tây từ Hoàng Hạc Lâu" được Ngô Tất Tố dịch "Bạn từ lầu Hạc lên đường" Cố nhân hay người xưa - cũng giống như cố quốc, cố hương ... diệu vợi trong tâm thức - gợi lên sự xa cách về không gian, thời gian, gợi tình cảm nhớ thương lưu luyến. Dùng chữ bạn không gợi lên được cái diệu vợi tha thiết của cố nhân xa rồi ... Buổi tiễn đưa không thấy bóng người đi, mà chỉ còn bóng cánh buồm cô lẻ xa xa khuất dần vào khoảng xanh vô tận vào dòng sông lưng trời. Khép lại bài thơ c
Comments
Kiện à nhe !
Tui lúc đó đang mắc ngoái đầu nhìn những bóng hồng khác.