Nghe tuyết rơi - Tuyết Tiểu Thiền


 Lần đầu sau nhiều năm sống ở Maryland mình thấy tuyết rơi tháng 11



Giá như tôi có một phòng đọc sách, thì tôi sẽ đặt tên cho phòng sách là Tuyết Lư.
Ít ra, trong cõi lòng tôi đã có sẵn một căn phòng, gọi là Thính Tuyết Lư, tức là túp lều nghe tuyết.
Nghe tuyết rơi, từ khóa là chữ "Thính", tức là nghe. Ngay tức khắc liền động lòng luôn, liền thâu tóm tâm hồn luôn, liền yên tĩnh ngay.
Không, không phải bằng đôi mắt, vì như vậy thì quá ư trực tiếp. Mà những gì quá trực tiếp, thì lại thiếu mất ý cảnh uyển chuyển.
Nếu nghe, chính là nghe bằng tai, nghe bằng trái tim. Những gì nghe bằng trái tim thì thường sẽ yêu kiều duyên dáng, hoặc là cành lá xum xuê.
Huống hồ, lại là nghe tuyết rơi.
Mời nghe nhé, nghe tuyết rơi.

Một mình ở nhà, nghe những bông tuyết nhỏ li ti đang rơi. Tuyết rơi lúc to lúc nhỏ. Có nghe thấy không nhỉ? Nghe thấy. Yên lặng mà nghe, tiếng tuyết rơi chính là thứ âm thanh buồn tẻ trong vắt trống trải. Lặng lẽ, không quấy nhiễu, nhưng vẫn quấy nhiễu. Đó không phải quẫy nhiễu thời gian, mà là quấy nhiễu cõi lòng.
Nếu ngồi trong xe ô tô, hoặc ngồi một mình trên chiếc ghế dài ngoài đường phố. Nếu vẫn là đêm tối, thì lại nghe càng rõ hơn, tựa như những câu nói tâm tình, rơi xuống vòng tay trước ngực, rơi luôn cả vào cõi lòng.
Là tri kỷ của bạn ư? Hay lại là tâm linh của bạn? Tuyết từ trên trời bay xuống, toả hương thơm dọc đường, nào mời bạn đến cùng tôi nghe tuyết rơi, siêu thoát hồng trần.
Nghe tuyết rơi, nghe tuyết cô đơn và tự sướng. Nghe tuyết rơi, nghe tuyết yêu kiều và không linh. Nghe tuyết rơi, cũng nghe tuyết bướng bỉnh rơi theo ý mình. Sắc màu đơn điệu, ý tình lẻ loi, sáng sủa lạnh lẽo. Nếu bạn một mình nghe tuyết rơi, sẽ cảm thấy có chút hấp dẫn, có thể nghe thấy niềm vui của đất trời, cũng có thể nghe thấy sự hoang vắng cô đơn. 

 Tuyết Tiểu Thiền



 
Trương Đại, nhà văn nổi tiếng thế kỷ 17 cuối đời nhà Minh đầu đời nhà Thanh Trung Quốc đã mô tả cảnh tuyết qua bài "Ngắm tuyết rơi trong ngôi đình giữa hồ": 

 "Ngắm tuyết rơi trong ngôi đình giữa hồ"  

Tháng 12 năm thứ 25 Sùng Trinh, tôi sống ở gần Tây Hồ Hàng Châu. Tuyết rơi ròng rã suốt ba ngày, âm thanh tiếng động của mọi người qua lại Tây Hồ, của chim bay trên trời hoàn toàn biến mất. Sau 8 giờ tối hôm đó, tôi chèo con thuyền nhỏ, mặc áo len mỏng, mang theo chiếc bếp lửa, một mình ra ngôi đình nhỏ giữa hồ để ngắm cảnh tuyết. Tuyết rơi mịt mù, trời với mây, non với nước, trên và dưới đều một màu trắng xóa. Bóng hình in trên mặt hồ, bờ đê chỉ còn lại một vệt dài màu nhàn nhạt, ngôi đình giữa mặt hồ chỉ như một dấu chấm, tôi cùng với con thuyền, trong thuyền có thêm hai ba người mà thôi.
Trên mặt hồ, Trương Đại ngồi trên thuyền, mây khói giữa mặt hồ đều tắt ngấm, chỉ nghe thấy tuyết rơi rào rào. Trên dưới đều những tuyết là tuyết, Trương Đại nghe tuyết rơi, và tuyết cũng đang nghe Trương Đại đấy thôi.
Ngắm tranh vẽ của văn nhân mặc khách cổ đại Trung Quốc, phần lớn là những bức tranh dài cuộn với cảnh miêu tả lắng nghe tuyết rơi. Hình như chỉ mỗi tuyết mới có thể toát nên khung cảnh tĩnh mịch nhưng lại rực rỡ một màu trắng phau. Hiện tượng mưa rơi quá nông nổi, gió thổi quá khốc liệt, sương phủ quá mịt mùng. Chỉ mỗi tuyết, và chỉ có tuyết.
Nghe tuyết rơi tựa lặng lẽ vô thanh, thế nhưng đất trời bao la, im hơi lặng tiếng. Hai người ngồi đối diện nhau, hoặc chỉ có một mình, tại nơi núi sâu thẳm, trong ngôi chùa cổ. Trên bàn có bàn cờ, có tách nước trà, cửa sổ mở toang, tuyết rơi xuống đậu trên những cành cây thông, bởi vì giấy đã ngả sang màu vàng, mới càng có thể một mình nghe tuyết rơi lặng lẽ lẻ loi nhưng sáng rực vào lúc hoàng hôn. Muốn rời bỏ nhưng lại khó mà bỏ đi được... ta đã rơi vào dòng thời gian chảy ngược, trong lòng mới dần dần trở nên im lặng, và rồi mới già dần đi.
Nghe tuyết rơi, tốt nhất nên nghe một mình. Hai người cùng nghe thì thừa, bởi như vậy có thêm chất khí của người khác. Thì ra, nghe tuyết rơi là việc không liên quan gì đến người khác. Chỉ khi một mình, mới yên lặng được, đất trời mênh mông đẹp đẽ vô cùng, tuyết rơi xuống lặng lẽ, trong lòng chỉ có tuyết, chỉ có mỗi tiếng tuyết rơi --- và rồi đất trời cũng chỉ là nền phụ của tuyết mà thôi. Ôi, cảnh tuyết rơi giữa đất trời tinh khiết và trống trải, chính là một khoảnh khắc rực sáng nhất của năm tháng nước non.
Nghe tuyết rơi, chính là nghe tiếng lòng, nghe tuyết rơi trong chốc lát, trong lòng sẽ nở bông sen tươi đẹp và thanh tĩnh nhất. 

 

Comments

Popular posts from this blog

Phụng nữ ân cần biệt cố nhân

Echeveria Lilacina

Cô phàm viễn ảnh bích không tận