nói chuyện với mẹ

Kịch của Hồ Thanh Nhã.

Hồ Thanh Nhã, 10 A4, 11 A6 và 12 A5  Trường Trưng Vương niên khóa 1980 -1983 vốn có 6 lớp Anh văn.  Năm lớp 11 lớp 11 A4 quậy phá quá nên bị Ban Giám Hiệu giải thể, chia các anh chị quậy sang các lớp còn lại vì vậy lên 12 chỉ còn lại 5 lớp.

Kịch của Nhã là hiện trạng đời sống hiện nay.  'đời không như ước mơ, ta hờn ai hững hờ' (lời nhạc Tùng Giang)
.  Nhân vật: Mẹ tên Tám Ngôn, con trai tên Ái Mỹ


Cảnh xảy ra tại nhà của Mỹ. Bà Tám là người mẹ năm nay được 70 tuổi. Bà Tám ở nhà trông coi con của Mỹ và làm việc nhà giúp cho vợ chồng Mỹ cùng con trai được 3 tuổi. Mỹ là con trai riêng của ông Nguyễn Văn Ngôn trước 75 là cảnh sát đóng quân tại Cà Mau.
Bà Tám có 8 đưá con với ông Ngôn. Ông Ngôn tằng tịu với cô gái làng, có con với cô ta. Sau khi đẻ con, cô ta đem con đến trả cho ông bà Ngôn và đòi một số tiền để lên Saigon sinh sống.

Bà Tám đang ở living room gần bếp vưà làm bếp vừa may vá (nới quần cho con trai).

Bá Tám: Lần này là lần thứ 4 nới cái quần cho nó rồi à. Có mấy cái banh tui nới ra hết mà nó còn than là không đủ rộng, ngồi cấn cái bụng. Thằng này thiệt. Nó đẻ năm con Dê, năm nay 35 tuổi, tui đặt tên nó là Aí Mỹ. Ủa sao đủ bộ vậy cà.

Tui tên Tám, chồng tui tên Ngôn. Bà con chòm xóm kêu tui là Tám Ngôn. Thằng con tui nó nói tên tui giống y như người. Ý nó nói tui nói nhiều. Ở nhà một mình vừa làm vừa nói cho khuây khỏa vậy mà. Nhiều lúc thấy mình giống khùng quá. Tui lấy chồng lúc mới 18 tuổi. Hồi đó tui ngu quá đi.  Chữ nghĩa không có bao nhiêu, cha mẹ không cho đi học, bắt ở nhà nuôi heo, mần công chuyện. Lớn lên gả chồng cho xong. Năm nào cũng đẻ xồn xồn. Ờ mà có năm đẻ hai đứa chứ, đứa đầu năm đứa cuối năm.

Mà mình nghĩ lại thấy tủi thân mình. Từ lúc lấy chồng đến giờ hổng biết cái rạp chiếu bóng. Bây gìờ tụi nó sướng quá đi, lấy chồng rồi mà còn được đi chơi, nhảy đầm, muốn đẻ thì đẻ muốn nín thì nín. Còn mình năm nào cũng phình bụng, còn bị ông chồng rủi bụng gì bự như bụng cóc. Tui đâu có muốn đâu. 1 mình ên sao có 8 đứa con

Bởi vậy nhiều khi ngồi một mình tui nghĩ lại đời mình thấy buồn ghê nơi mà hổng dám than Con cái nó hông hiểu nó kêu tui là 8 mỏ than. Chứ đời mình chỉ có chồng với con, rồi bây giờ tới cháu.

Đã vậy ông chồng tui đi lính sao có bửa có con nhỏ đem đứa con đỏ hỏn tới trả. Nó nói là con ổng rồi đòi tui trả cho nó 3000 đồng để nó lên Saigon làm ăn. Tui sợ nó làm lớn chuyện đưa nó tiền đại rồi ôm thằng này nuôi luôn tới giờ. Tui thay tả cho nó rồi bây giờ nó có con, tui thay tả cho con nó luôn. Thay tả cho hai đời nhà nó rồi đó. Ờ mà cũng hên, ông chồng tui ổng bỏ về Việt Nam lấy vợ nhỏ chứ nếu không dám có ngày tui thay tả cho ổng nữa là thay tả cho 3 đời nhà nó luôn là thấy mẹ nội.

Thiệt nghĩ lại mấy chục năm trước tui rùng mình. Sau khi chiến tranh kết thúc ổng đi cải tạo, tui ở nhà 1 nách 9 đứa con. Mà làm sao tui cũng nuôi tụi nó lớn tới giờ thiệt tui cũng không hiểu nỗi. Ờ tui dọn vô Saigon mua cái nhà nhỏ xíu, tui quẩy gánh chè ra chợ bán mà lúc đầu bị mấy bà ngoài chợ ăn hiếp đuổi đi. Tui gánh về nhà ngồi khóc sướt mướt rồi nhìn đám con mình tui nghĩ đến nó đói ăn rồi tui lại quảy gánh ra chợ tiếp. Hên làm sao có mấy bà trong xóm thương tình rủ đi buôn đường thẻ. Tui mua sĩ rồi bán lẻ ở mấy cái chợ. Vậy mà tui nuôi con tui ăn học, rồi tui theo người ta buôn bán đola, chuyển tiền. Tui có tiền tui cho con tui đi vượt biên nữa chớ. Nghĩ lại cái lúc tụi nhỏ đi vượt biên mà tui giựt mình sợ toát mồ hôi hột. Lớp thì đi nuôi ổng trong cải tạo, lớp thì con trai con gái đi vượt biên. Công an đến nhà hỏi tui khai con trai thì đi hoang con gái theo trai. Vậy mà Trời Phật độ cho con, tụi nó tới nơi hết. Đứa thì ở Mỹ, đứa thì Canada, đứa thì Úc chứ con người ta bỏ xác trên biển rồi.

Rồi ổng đi học tập về, ổng ăn không ngồi rồi, tụ tập bạn bè ăn nói bậy bạ xém chút bị bỏ tù. Tui lại phải chạy chọt công an. Trời ơi, sao hồi đó tui gan thiệt. Cũng vì chồng vì con, chứ tui có biết gì đâu.

Rồi cũng hên sao tui với ổng với thằng nhỏ đi qua Mỹ diện HO. Tưởng qua đây sung sướng lắm, ai dè tui làm đủ thứ. Tui nuôi con nít, tui giữ bà già, nấu ăn, làm công chuyện nhà, cái gì tui cũng làm hết. Hên làm sao thằng này chịu học hành. Thiệt tui cũng mừng ghê vậy đó. Còn ổng thì qua đây được mấy năm làm ở đâu cũng không được lâu. Rồi tự nhiên đòi về VN sống. Tui cũng chán quá rồi nên để cho ổng đi. Mà không để cũng không được. Vậy mà nhiều khi tui cũng nhớ ổng chớ. Vợ chồng ở với nhau mấy chục năm dù là ổng không coi tui ra gì, tui cũng còn tình nghĩa. Mình cũng có 8 đưá con với ổng. Nhiều khi tui nghĩ nếu ổng quay lại chắc tui cũng chịu. Thằng này thì hận ổng lắm. Nó mà nghe tui khóc hay kể lể về ổng là nó la tui, Nó thương tui đó mà. Nhưng mà nó hổng hiểu, vợ chồng thời tui khác, thời tụi nó khác. Tuị nó vui thì ở, buồn thì đi.

8 đưá con tui không ở được với đưá nào hết chỉ ở được với nó. Con người ta mà tui thương như con mình. Được cái vợ chồng nó cũng tốt. Mỗi tháng nó cho tui 200 đô. Kệ có tiền già rồi có thêm 200 để đi chùa cúng dường, gởi chút đỉnh về VN cho ổng, cho bà con bên tui. Con vợ nó cũng được lắm, nó để cho tui phụ cho nó. Tui dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, giặt quần áo, hút bụi, xếp quần áo, ủi đồ, tui coi thằng nhỏ, tắm cho nó, cho nó ăn. Nhiều khi tụi nó sai tui chạy có cờ vậy đó. Ờ mà sao lúc tụi nó sai tui, sao tui hổng mệt mà lúc tui ngồi một mình nghĩ ngợi như lúc này cái đầu gối nó nhức nhức. Làm như số tui hổng được ngồi yên. Thôi kệ mình lấy niềm vui được con sai biểu. Mà mình còn mần công chuyện được thì nó mới sai chứ mình nằm 1 chỗ thì nó cho mình vô nhà già rồi. 
 

Bà Tám dở hộp đựng thuốc ra đếm.

Bà Tám: Tới giờ uống thuốc rồi đó. Thuốc tăng song, đái đường, trợ tim, đầu gối, nhức lưng, colesteton, trợ gan, bổ thận, loảng xương, còn thiếu cái gì nữa không ta.


Bà Tám vừa nói chuyện vừa đi qua đi lại làm việc nhà, nấu ăn. Mỹ đi làm về. 

Bà Tám: Mày đó hả Mỹ?

Mỹ: Mẹ có gì ăn chưa? Con đói bụng quá hà. 
Bà Tám: Chưa canh chua chưa chín. 
Mỹ nhăn mặt nói hơi lớn tiếng: Sao mẹ nấu canh chua, thằng Alan nó thích ăn đồ Mỹ mà.
Bà Tám: Tao nầu đồ Mỹ đâu được, thì mày đi mua cho nó ăn chớ sao.
Mỹ: Mẹ đi đón Alan chưa? 
Bà Tám: Sao mày nói vợ mày đi đón mà.
Mỹ: Ờ quên, con vợ con nó đón thằng nhỏ chiều nay chớ.  Mẹ, mẹ nới cái quần cho con chưa?  Mẹ, mẹ ủi bộ đồ con chưa, bộ đồ con để trong phòng mẹ đó? Mẹ, thằng Mễ nó đến cắt cỏ chưa? mẹ có hút bụi trong phòng khách không vậy, mẹ kêu ông sữa ống nước dùm con chưa, mẹ. 
Bà Tám: Mày làm gì như đại liên bắn vậy mậy. Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ….. từ từ mày để tao trả lời chớ. 
Mỹ: Mẹ mấy cái bill mẹ để đâu? Mỹ nhìn xấp giấy tờ rồi mở bao thơ. Mẹ sao tiền nước tháng này mắc quá vậy? Mẹ tưới nhiều nước quá hay sao vậy? 
Bà Tám: Tao bắt chước chú Thiện Tường tưới cây thanh long mỗi ngày hai lần. 
Mỹ: Mẹ biết tổ đình trả một tháng bao nhiêu tiền nước không?Bà Tám: Thì để tao phụ mày tiền nước chớ sao. Mùa hè cây cần nhiều nước hơn mùa đông mà.
Mỹ: Chuyện tiền bạc không thành vấn đề, mẹ tưới nhiều quá uổng nước chớ. Ờ mà thôi để tháng này con đưa mẹ 100 thôi nhe, con hơi kẹt tiền.

BàTám nhìn con ngao ngán rồi bỏ qua bên bếp.
Mỹ dở laptop ra check email, rồi gọi điện thoại cho vợ nói chuyện qua Bluetooth.


Mỹ: Mẹ (giọng nói ngọt ngào du dương), mẹ sắp xong chưa?

Bà Tám: Ờ con, chưa xong con.

Mỹ quay qua nhìn bà Tám, khoát tay nhưng bà Tám đang bận tay làm bếp nên không thấy tưởng Mỹ nói chuyện với mình. Bà Tám cười tươi sung sướng nói một mình.

Bà Tám: coi nó ăn nói nhẹ nhàng thương mẹ nó ghê không.
Mỹ: Mẹ, mẹ mệt hông, thương mẹ quá hà. 
Bà Tám gật đầu nói nhỏ. 
Bà Tám: Coi nó nịnh mẹ nó ghê hông, bởi vậy sao hông thương nó mới được chớ.  Hông con, mẹ hông mệt.
Mỹ: Mẹ nhớ đón Alan nhe mẹ.
Bà Tám quay về phía Mỹ nói lớn: Sao mày nói vợ mày đi đón thằng nhỏ mà.
Mỹ khoát tay chỉ vô bluetooth nói: Con đang nói chuyện với vợ con.

Bà Tám chưng hững xìu mặt

Bà Tám: Ờ con, cơm được rồi đó mày muốn ăn giờ hay đợi con vợ mẹ mày, giọng nói mỉa mai chua chát.


Có tiếng nhạc nổi lên: Rồi 1 mai anh về nhìn mẹ yêu rồi nói nói với mẹ rằng mẹ ơi mẹ có biết hay không biết gì biết là biết là con thương mẹ không?

Mỹ ngước mắt lên nhìn mẹ nói: Ủa hôm nay ngày gì vậy mẹ? 
Bà Tám: Vu Lan con à, bên tổ đình đang tổ chức lễ đó. 
Mỹ: Ủa lễ Vu Lan sao. 
Mỹ xoay qua cầm bó bông Hồng trên bàn chạy xuống sân tặng bó hoa cho mẹ thật của mình:  Con tặng mẹ.

Bà Tám: Ủa còn con mẹ già đứng trên sân khấu thì sao hé?


Hồ Thanh Nhã

12A5, TV83


Comments

Popular posts from this blog

Phụng nữ ân cần biệt cố nhân

Echeveria Lilacina

Cô phàm viễn ảnh bích không tận