tôi ơi đừng tuyệt vọng
Có những lúc cuộc sống như đang ném viên gạch vào đầu ta, nhưng xin ta đừng tuyệt vọng.
Ta đã từng tự hỏi ý nghĩa của ta sống trên đời. Ta đã từng lạc lối, mãi tìm trong tương lai một tia sáng nhưng sao vẫn bít bùng chỉ một màu đen? Ta đã từng khóc, đã từng gào thét, đã từng nhìn những viên aspirin và nghĩ đã tới lúc ta nên đặt dấu chấm hết. Ta đã từng, đã từng nhiều, và ta vẫn sống, bởi, sống vượt qua chính cái hèn nhát, cái ích kỷ mong được chấm dứt của mình là can đảm nhất. Sống là can đảm.
Ta đến thăm những người bệnh AIDS giai đoạn cuối, chết dần mòn trong những cơn đau, giật mình tỉnh qua những cơn mê, vẫn tự hào hạnh phúc khi biết họ vẫn sống. Ta đến thăm bệnh nhân ung thư, nhợt nhạt và gầy yếu, cố gắng lắm để nở một nụ cười chào ta. Dù chỉ thấy toàn vết nhăn trên gương mặt đang cười, ta biết nụ cười đó đẹp và tươi lắm từ trong tâm. Ta đã gặp em bé 11 tuổi, sinh non nên chậm phát triển, 11 tuổi nhưng vẫn đang bập bẹ tập nói, vụng về trong những bước đi như mới chỉ một, hai. Em vẫn biết reo lên khi mưa rơi, vẫn cười khanh khách khi nhìn thấy đồ chơi mới. Ba mẹ em vẫn không nguôi hy vọng, không nguôi mong chờ một ngày em sẽ tự bước ra đời. Sống là niềm tin.
Khi phải sụp xuống khóc nấc lên vì đau, vì vỡ, xin ta hãy nhớ đến ta sinh ra trên đời với một mục đích. Khóc không có gì là sai. Những người bảo phải kiên cường trước khó khăn và không nên nhỏ nước mắt là dối. Bởi rạn trong lòng hay sưng mi mắt đều là khóc, nhưng sau cùng biết gạt hết, tiếp tục đứng lên, tiếp tục sống mới là can đảm. Thời gian quý, và nhanh, nhưng có những lúc nếu cần thời gian vụng về tự đứng lên sau những vết rạn, thì cũng đừng vội vã. Nhưng đừng quá lâu, bởi quá lâu ta sẽ quên đi mục đích để gượng đứng dậy. Xin ta hãy nhớ, sống đã là một mục đích để tìm đến những mục đích lớn hơn.
Và cuối cùng xin ta trong lúc tuyệt vọng hãy nhớ tới có những người mãi mãi không tuyệt vọng về ta. Hãy nhớ tới họ, để tiếp tục sống.
Oki (Yxine.com)
Ta đã từng tự hỏi ý nghĩa của ta sống trên đời. Ta đã từng lạc lối, mãi tìm trong tương lai một tia sáng nhưng sao vẫn bít bùng chỉ một màu đen? Ta đã từng khóc, đã từng gào thét, đã từng nhìn những viên aspirin và nghĩ đã tới lúc ta nên đặt dấu chấm hết. Ta đã từng, đã từng nhiều, và ta vẫn sống, bởi, sống vượt qua chính cái hèn nhát, cái ích kỷ mong được chấm dứt của mình là can đảm nhất. Sống là can đảm.
Ta đến thăm những người bệnh AIDS giai đoạn cuối, chết dần mòn trong những cơn đau, giật mình tỉnh qua những cơn mê, vẫn tự hào hạnh phúc khi biết họ vẫn sống. Ta đến thăm bệnh nhân ung thư, nhợt nhạt và gầy yếu, cố gắng lắm để nở một nụ cười chào ta. Dù chỉ thấy toàn vết nhăn trên gương mặt đang cười, ta biết nụ cười đó đẹp và tươi lắm từ trong tâm. Ta đã gặp em bé 11 tuổi, sinh non nên chậm phát triển, 11 tuổi nhưng vẫn đang bập bẹ tập nói, vụng về trong những bước đi như mới chỉ một, hai. Em vẫn biết reo lên khi mưa rơi, vẫn cười khanh khách khi nhìn thấy đồ chơi mới. Ba mẹ em vẫn không nguôi hy vọng, không nguôi mong chờ một ngày em sẽ tự bước ra đời. Sống là niềm tin.
Khi phải sụp xuống khóc nấc lên vì đau, vì vỡ, xin ta hãy nhớ đến ta sinh ra trên đời với một mục đích. Khóc không có gì là sai. Những người bảo phải kiên cường trước khó khăn và không nên nhỏ nước mắt là dối. Bởi rạn trong lòng hay sưng mi mắt đều là khóc, nhưng sau cùng biết gạt hết, tiếp tục đứng lên, tiếp tục sống mới là can đảm. Thời gian quý, và nhanh, nhưng có những lúc nếu cần thời gian vụng về tự đứng lên sau những vết rạn, thì cũng đừng vội vã. Nhưng đừng quá lâu, bởi quá lâu ta sẽ quên đi mục đích để gượng đứng dậy. Xin ta hãy nhớ, sống đã là một mục đích để tìm đến những mục đích lớn hơn.
Và cuối cùng xin ta trong lúc tuyệt vọng hãy nhớ tới có những người mãi mãi không tuyệt vọng về ta. Hãy nhớ tới họ, để tiếp tục sống.
Oki (Yxine.com)
Comments