Trưng Vương 20 Năm

Đã 40 năm rồi?  Mấy bồ có còn nhớ chút gì về TrưngVuơng không? Chắc là vẫn còn. Ở Sàigòn thì không nói gì, rảnh rỗi vẫn có thể tạt về truờng cũ mà .. "ôn bàị".  Nhóm ngoài này thì khác. Bận bịu bao nhiêu thứ, hết lo công ăn việc làm, con cái, kiểu này chắc phải nhớ các bạn còn ở lại "nhắc tuồng" chứ mà gặp câu hỏi như:  "Má Năng tên thật là gì?" hay "Cổng chính truờng mình có bao giờ mở không?" hoặc "Tại sao con trai lại đuợc học TrưngVuơng?" chỉ có nuớc chịu .. "lưu ban" thôi!

Vậy thì tui xin đuợc lưu ban - lưu ban trong kỷ niệm.

Nhớ lúc còn học mà vui. Buồn buồn là kéo nhau đi .. chọc khỉ bên Sở Thú. Sáng sớm nào sân truờng cũng tưng bừng những trận banh. Vui nhất là bị má Năng xách chổi chà ruợt chạy. Nhờ vậy mà chạy nhanh và đá banh hay đó. Nhớ năm lớp 10, mới bỡ ngỡ vào truờng mà cũng quậy tới bến. Tụi mình 10A1, học không thua ai, phá cũng không nhường bước. Thầy Lân dạy Toán dạy lớp bên cạnh qua mắng về tội ồn ào quá thầy không giảng bài nổi. Cả đám im thin thít ngồi nghe. Đứa nào cũng nghệt cả mặt, ra vẻ ăn năn hối lỗi của con nhà. Thầy vừa quay ra, chưa buớc đuợc ba buớc về lớp thì lũ "có dạy" cùng ồ lên một lúc, có tên còn cuời sằng sặc. Thế là thầy quay lại! Lần này thì gần nửa tiếng thầy giảng "Đạo đức, Công dân giáo dục" tận tình! Đừng tuởng mấy tên hiền lành, học giỏi  guơng mẫu là ngoan. Phá ngầm quá cha! Nhưng đuợc cái trời cho .. cái mặt nhìn hiền lành, ngoan ngoãn thế kia thầy cô nào nghi nó phá cho đuợc. Thầy Chung đang giảng bài, nắn nót viết định lý trên bảng, tên lớp phó học tập ngồi ngay ngắn xếp .. tàu bay giấy, phóng sang bên cạnh. Sự đời lắm cảnh trớ trêu hay tại tên lớp phó học tập học giỏi siêu đẳng biết tính cả đuờng bay của con tàu giấy, mà thay vì bay ngang, nó luợn vòng và bay lên .. bảng, đáp ngay bên cạnh tay thầy! Cả lớp sững sờ cứ y như khi thấy chiếc AA đâm vào WTC hôm 9/11. Chưa bao giờ thấy thầy giận đến như vậy. Ấy thế mà khi hắn nhận lỗi, thầy lại bảo: "Mày nhận tội cho đứa khác! Đừng làm thế!" Không biết nên mếu, hay nên cuời. Thì đã bảo cái mặt hắn nhìn .. cũng không đến nỗi ác. Đến khi biết rõ sự thật, thầy chỉ buông tiếng thở dài: "Mày làm tao thất vọng!" 40 năm qua rồi. Hồi đầu năm nay, một nguời bạn, cùng lớp xưa, kể chuyện có gặp thầy Chung trong công viên Tao Đàn. Vì còn ngờ ngợ nên bạn hỏi: "Thưa bác, có phải bác là thầy Chung, xưa dạy ở TrưngVương?" Theo như nguời bạn tả lại dáng mạo, tui dám chắc người đó là thầy: "Ông ấy nhìn mình một lúc lâu rồi bảo không phải nhưng lại hỏi có chuyện gì không sao lại biết ông ấy, mình lại nói mình là học trò ngày xưa và bác rất giống không thể nào khác được. Ông ấy cuối cùng bảo ông ấy có nguời quen tên đó rồi không trả lời nữạ.." Ước gì có một phép lạ để thầy đọc đuợc những giòng này. Thì với những gì em kể ở trên, thầy có còn nhận ra em không thưa thầy? 40 năm rồi, thưa thầy! Tụi em giờ tha phuơng, mỗi đứa một nơi, nhưng không ai quên hình ảnh thầy, cô.

Và bạn bè. Và TrưngVuơng. TrưngVuơng với bao nhiêu kỷ niệm. Nghĩ cũng lạ! Biết bao kiến thức các thầy cô nhọc công dạy dỗ mình quên tiệt. Mà những kỷ niệm thì vĩnh viễn chôn theo. Những năm cuối Trung học, thoáng đôi lần có những tà áo làm mình hụt hẫng, lăn tòm vào mơ mộng. Nhưng lúc ấy chỉ là thoáng thôi. Rồi cũng đi qua với bao bài vở, kỳ thi và cả những trận banh. 40 năm rồi. Ngỡ chỉ là thoáng thôi, thế mà! Tình cờ, trong lúc thổi lớp bụi trên ổ dĩa kỷ niệm, những tà áo xưa lại làm mình .. hụt hẫng như 40 năm truớc. Một buổi chiều trên bậc tam cấp truớc cổng truờng, nghe thầy Hùng dạy Toán hỏi: "Tụi bay chưa về sao? Hay còn đợi cô nào?" 20 năm, 30 năm hay ngàn năm nữa, tụi em vẫn đợi thưa thầy! Đợi những tà áo cũ. Đợi TrưngVuơng. Đợi những cánh phuợng đỏ như những xác ve bám thân cây đợi hè. Đợi tuổi học trò hồn nhiên. Đợi đến kiếp nào đó cho tụi em đuợc tái sinh làm kiếp học trò. Học trò TrưngVuơng. Chợt ngậm ngùi nhớ thời "oanh liệt" sau quỷ, sau ma .. đã qua.

Qua lâu rồi!

Tháng Năm, 2003
DN

Lớp 10A4 còn phi tàu bay giấy đáp ngay đầu thấy Chung nữa đó.  Rồi có lần, thầy đang dạy ở tầng trệt dãy kế bên, lớp 10A4 tụi tui còn lấy gương soi mặt chiếu nắng xuống đầu thầy.  Một lúc chắc thấy nóng thầy đưa tay lên sờ đầu, ngó lên và phát giác ra.  Và ... cả lớp bị cô Hoa Hiệu trưởng cho cả lớp phơi nắng cả buổi trưa

Comments

Popular posts from this blog

Phụng nữ ân cần biệt cố nhân

Echeveria Lilacina

Cô phàm viễn ảnh bích không tận