cổ tích tuổi 18

“Má! Lớp phó học tập của con đó má!” 
“Cháu chào bác ạ!”
“Ừa, cháu ngồi chơi!”
Đợi má quay vào nhà trong rồi Hạ quay lại cười với Duy “Má Hạ hiền không?”
---

Nhớ lại những mẩu đối thọai nhỏ đó, Duy thấy vui vui trong lòng và cố đạp xe nhanh hơn. Những vòng xe lăn đều và xa xa là chiếc cầu quen thuộc: Cầu Thị Nghè.
Vừa khi xe Duy đổ dốc cầu thì Duy giật mình … thức giấc! Thẫn thờ! Lâu lắm rồi. Thật lâu rồi, giấc mơ ấy lại trở về. Những tháng ngày khi mới tới Mỹ, Duy thường có những giấc mơ như thế. Và lần nào cũng thức giấc khi đến gần cổng nhà Hạ. Ngôi nhà đơn sơ ở giữa con hẻm bình thường như muôn ngàn con hẻm bên kia Thị Nghè.
Duy gặp Hạ ở hai năm cuối trung học, cả hai nhanh chóng thành bạn thân vì cùng học khá. Thực ra, Hạ học giỏi nhất lớp. Cộng với tính tình hiền lành, luôn hết lòng vì bạn nên cả lớp chọn Hạ là truởng lớp. Bên con trai thì có Duy. Rồi những lần Hạ ốm nghỉ học, Duy cùng các bạn chép bài cho Hạ. Để từ đó, con hẻm nhỏ bên kia Thị Nghè nhận ra những vòng xe quen thuộc của Duy. Những đêm cúp điện, trăng 16 tròn như chiếc nón lá của mẹ, soi sáng lối nhỏ vào nhà Hạ, soi sáng khỏanh sân nhỏ trước nhà, soi sáng cả những dự định mộc mạc đơn sơ của cả hai.
Năm cuối rồi cũng đi qua. Những ngày tháng cuối, trôi nhanh như giờ thi tốt nghiệp. Rồi cũng xong bài thi và rồi cũng qua hai năm chung đừơng. Bâng khuâng nhìn về tương lai trước mặt, Duy nhấn bàn đạp lên dốc. Con dốc như cao vời vợi với hàng lọat những bài thi quan trọng đang chờ đón.
“Duy ơi, chờ Hạ với!”
“Gì đó Hạ?”
“Hạ có cái này nhờ Duy giúp nè!”
Duy cười chờ đợi
“Hết năm học rồi … “ Hạ ngập ngừng, rồi rút nhanh cuốn tập nhỏ trong cặp “… Duy viết cho Hạ mấy giòng nha?
Duy cười  “Duy dốt lắm! Biết viết cái gì bây giờ?”
“Viết đi mà! Viết cho Hạ! Nha?”
“Hạ ơi, Duy gặp Hạ hòai mà! Có cần phải viết không?”
Ngước nhìn Duy, đôi mắt tròn xoe ngưng lại một giây, rồi …
“Duy nói đúng! Thôi Duy không cần viết nữa … Thôi, Hạ về nha.”
Chiếc áo trắng nhỏ nhắn quay lưng và rồi … lẫn trong đám đông học sinh giờ tan trường.
Hai hôm sau, Oanh xì trum, lôi Duy ra một góc sân trường để xỉ vả.
“Chỉ tại Duy mà Hạ xé giục cuốn lưu bút rồi đó! … “
Oanh nói nhiều lắm, nhưng tai Duy ù đi rồi. Những vòng xe tối hôm đó lăn chậm lắm. Chiếc cầu như muốn dài ra mãi.
“Duy xin lỗi Hạ! Duy chỉ muốn nói Hạ biết là mình gặp nhau nhiều. Duy không biết viết gì. Thôi, Hạ đưa Duy viết nha.”
Hạ cười như tánh Hạ luôn như thế
“Duy đừng nghĩ lung tung. Duy nói đúng. Hạ cũng thấy như vậy.”
Duy năn nỉ:“Hạ đưa cuốn lưu bút cho Duy viết đi”
“Cuốn tập … Hạ xé bỏ rồi!”


Như muôn vàn con rạch rẽ từ con sông lớn, rạch Thị Nghè, rạch cầu Bông, … Duy và bạn bè xa nhau sau năm học đó. Mỗi người một hướng đi khác nhau, không ai chung lối, dù thỉnh thoảng đụng xe nhau trên phố.
1989. Tết năm đó, bạn bè rủ nhau đi chúc Tết thầy cô. Sáu năm không đạp xe bên nhau, các bạn được dịp trở về thời còn chung lớp. Gặp lại nhau, Hạ vẫn cười như ngày nào
“Duy biến đi mánh mung đâu mà không thấy mặt mũi gì hết vậy?”
“Ừ, Duy đang chạy mánh!” Duy cười.

Hạ vẫn thế, không thay đổi gì nhiều sau ngần ấy thời gian, dẫu chưa là dài. Kéo nhau đến nhà Phương Thảo chúc tết. Thảo vui vẻ nhận lời chúc tết của các bạn rồi quay sang Hạ chúc tết cô bạn trưởng lớp, và buông thêm một câu chúc mừng mà Duy nghe … hụt hẫng!
… Cuối năm đó, Hạ lập gia đình. Giữa năm đó, Duy theo gia đình sang Mỹ.…
Thật lâu về sau, ở đám cưới của Mai Linh, San Francisco, Duy nhận được lời nhắn của Hạ. Đó là một lời trách! Một lời trách từ Hạ, người bạn luôn cười và chưa bao giờ giận Duy, suốt hai năm trung học. Hạ trách Duy đi mà không nói một câu nào! Duy cười buồn, nhận lời trách. Nói gì hở Hạ? Mình từng là bạn. Thân. Và ngày vui nhất của Hạ, Duy cũng chỉ biết qua hôm chúc Tết ở nhà Thảo, chứ không phải từ Hạ. Tại sao Hạ không nói cho Duy biết? Hạ ngại Duy sẽ buồn?


Hạ! Cali sắp lập Đông rồi, mà đôi khi vẫn nóng như Hạ còn đâu đây. Nếu chúng ta không có trí nhớ, thì ký ức sẽ núp mưa ở đâu hở Hạ? Đã 27 năm đi qua sau ngày cuối ở Trưng Vương xưa. Duy viết những giòng này cho Hạ như những giòng lưu bút mà Duy đã vụng về để lỡ năm xưa. Dẫu cho muộn rồi. Viết gì về Hạ? Cô bạn trưởng lớp của Duy. Hạ học luôn giỏi, xinh đẹp, vui tính, hiền lành, được thầy cô thương, bạn bè mến. Duy học được rất nhiều từ Hạ. Cầu mong cho Hạ luôn gặp nhiều may mắn và thành công trong đời.

Bạn cũ, Duy.

DĐk

Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
Nghìn năm hồ dễ mấy ai quên.

(thơ ai quên rồi)

Comments

Trang said…
"những dự định mộc mạc đơn sơ của cả hai." ... là gì nhỉ?

Popular posts from this blog

Phụng nữ ân cần biệt cố nhân

Echeveria Lilacina

Cô phàm viễn ảnh bích không tận