hạnh phúc thoáng qua

Tôi gặp nàng ở một lớp luyện thi đại học, thuở ấy. Nàng mới mười tám, vừa xong Trung học, còn tôi đã xong trung học và lăn lóc bên đời .. hai năm.
Tóc ngang lưng, uốn cong một tí góc trán, Quyên trông xinh lẫn bướng bỉnh, nghịch ngợm với chiếc sơ mi ca rô hồng cắt kiểu tay áo xăn.
Sự tình cờ cho tui cơ duyên biết được địa chỉ nhà Quyên, để từ đó vòng bánh xe tôi cứ lăn mãi về bên kia cầu Trương Minh Giảng.
Và còn mãi trong tôi, con hẻm nhỏ nhà em, ánh đèn vàng giữa lối đi soi bóng tôi về, dù là nơi đâu sau này.
Hôm đó dịp lễ, lớp tổ chức đi chơi núi Bửu Long. Tôi thay mặt lớp mời mọi người tham gia. Quyên không đi.
Tối ấy, tôi xuống nhà, trò chuyện và dụ nàng đi chơi với lớp và nàng đồng ý khi tôi bảo là có cả Mỹ Khê, cô bạn thân của Quyên cùng đi.
Nhưng đến hôm đi Bửu Long thì tôi … ở nhà.
Quyên đã giận tôi cả tuần vì chuyện này. Gặp nhau trong lớp em quay nhìn hướng khác.
Tan học ra, Quyên lấy xe ra sớm và chạy đi trước với Mỹ Khê chứ không chờ tôi nữa. Hoặc là nàng ở lại thật trễ.
Để tránh mặt tôi.

Một tuần! Tự ái thằng con trai mới lớn đã lấy đi của tôi một tuần. Xa Quyên.
Sau cùng, tôi đã xuống nhà em xin lỗi. Hai đứa ngồi im lặng thật lâu, bên chiếc bàn học ở phòng khách nhà em.
Hưng xin lỗi!
Quyên giận Hưng lắm!
Thật hở?
Quyên nói dối Hưng để được gì?
Tôi làm lành lại với em bằng một hiệp ước hòa bình: cho Quyên mượn 100 cuốn truyện hay. Mỗi tuần một cuốn.
Và giúp Quyên ôn thi cho kỳ thi đại học gần kề.
Bốn vòng bánh xe lại êm đềm lăn đều về bên kia cầu.
Những cuốn tập trao tay sau lớp học. Tôi sưu tầm nhiều đề thi của các năm trước và tìm cách giải để chỉ cho nàng.
Bao đêm chong đèn, tôi bỏ hết tâm tư vào lời giải và cả những giòng ngắn ngủi hỏi thăm, vụng dại.

Mùa thi năm đó Quyên đỗ vào trường em thi.
Còn tôi, bỏ thi.
Đời vô tình hay cố ý, đẩy tôi xa em dần.
Bốn vòng bánh xe giờ còn lại hai, sau những lần ghé hẻm nhỏ và gặp những người bạn mới của em, vui vẻ, nói cười.
Hiệp ước hòa bình hôm nao, tôi chưa kịp thực thi đầy đủ. Mà có lẽ em đã kết thúc hiệp ước đó lâu rồi.

Hôm nay thì Quyên đã theo gia đình đi định cư nơi xứ lạnh.
Tôi thẫn thờ bên hiên nhà em xưa.
Ánh đèn vàng giữa lối sáng tối trong tâm tư.
... Quyên nói dối Hưng để được gì?
Anh ước sao còn được nghe em nói. Một lần nữa.
Một lần nữa đi chiếc áo ca rô hồng của anh.
Một lần nữa đi ánh mắt tròn xoe nghịch ngợm.
Biết bao giờ cho anh đựơc gặp lại mái tóc ngang lưng ấy!
Xin anh cứ xem em như người em gái của anh

Hạnh phúc thóang qua mau, đời vẫn cứ phôi pha, tình như những chuyến xe qua thật mau …
Tiếng hát của bạn tôi như đọa đày tôi vào tận cùng nỗi nhớ!
Nhớ chiếc áo ca rô xưa.
Sài gòn và con phố xưa đêm nay, mưa …

 Nguyễn Hữu Dũng 12A2

Comments

Popular posts from this blog

Phụng nữ ân cần biệt cố nhân

Echeveria Lilacina

Cô phàm viễn ảnh bích không tận