Bỏ Quên một Chuyện Tình

Gửi cậu, Ngốc của mình...! Hôm qua nhỏ bạn lớp mình có gọi điện thoại 8 chuyện, nhỏ đã nhắc đến cậu khi hôm vừa rồi tụi cậu gặp nhau ở quán cafe để hàn huyên! Và mình nhớ ra rằng: "mình đã bỏ quên 1 chuyện tình..." Thế là mùa hè lại đến rồi. Sân trường năm ấy lại đỏ rực màu hoa phượng. Màu của tuổi học trò hồn nhiên, trong sáng. Màu của 1 thời để nhớ, của 1 thời vụng dại.

Mùa hè đi qua, rồi mùa xuân lại đến. Bấy nhiêu mùa hè là bấy nhiêu thời gian mình xa cậu ở nơi đất khách quê người, với những lo toan cho cuộc sống và ước mơ được bay cao, bay xa. Và bao nhiêu mùa xuân là bao nhiêu lần mình mới được trở về thăm chốn cũ. 
Sân trường ngày ấy giòn tan tiếng cười của lũ học trò tinh nghịch, với cả bầu trời nhỏ đỏ rực màu hoa phượng, với những dòng lưu bút còn lưu luyến đâu đây, với bao lo lắng và ước mơ, hoài bão của tuổi mới lớn. Như mới vừa đâu đây, mà đã qua hơn 10 lần hoa phượng nở... Tụi mình ngồi chung 1 bàn ngồi cạnh nhau, khi mỗi cậu là con trai ngồi cùng bàn với 3 cô gái. Rồi mình không còn thẹn thùng và quen dần khi cạnh mình là 1 bạn trai. Dần dần, mình trở nên thân thiết hơn khi ngồi cạnh câụ. Cậu luôn là người làm bài để bọn con gái mình chép bi khi không học thuộc bài (vì cậu ngồi trong cùng nên dễ mở tài liệu mà, he, he...), hay làm bài kiểm tra khó, thì cậu làm để bọn mình chép. Cậu không hay đùa giỡn, tinh nghịch như tụi con trai khác, còn mình là cô học trò nhút nhát, ít nói và hay e thẹn. Mình chơi thân với bạn như với người bạn gái... Ngày sắp thi tốt nghiệp, chúng mình buồn buồn với những dòng lưu bút chia tay thời học sinh. Lũ học trò tinh nghịch là thế, mà giờ đây ai cũng có vẻ trầm buồn hơn, cả cậu và mình cũng vậy. Những ngày đi học thêm ôn thi tốt nghiệp, đêm cậu thường đưa mình ngang qua cánh đồng lúa tối thui, vắng vẻ và 1 nghĩa địa để về đến nhà rmình rồi cậu quay về trong đêm tối. Ngày ấy, buổi chiều không đi học, cậu đạp xe đến nhà mình 1 mình, mình thấy rất lạ khi lần đầu tiên cậu mạnh dạn đến thế. Cậu ngồi cạnh và nắm chặt lấy tay mình ấp úng: Tui yêu bà! Yêu lâu rồi. Mình đã rất lúng túng khi nghe lời ấy của cậu. Mình không nghĩ đến điều đó, và cũng không nghĩ cậu sẽ nói với mình câu đó. Mặt mình đỏ bừng, cảm giác muốn trốn khỏi chỗ ngồi. Mình ngây ngô, ngờ nghệch chưa biết tình yêu là gì, khi xung quanh có những người bạn trai khác lớp lắm khi trèo lên cây cao bẻ những nhành hoa phượng đỏ thắm xuống tặng, làm mình thẹn thùng cầm hoa rồi chạy mất.

Hay chỉ cảm thấy vui vui, nghĩ vu vơ khi được tặng 1 bông hoa hồng leo thơm ngát mà 1 bạn trai vừa hái trộm được nhà hàng xóm, kèm quả na xanh, hay quả chuối mang đến tặng mình vào những đêm khuya sáng trăng mình ngồi ôn bài bên khuôn cửa sổ. Mình không biết phải trả lời cậu như thế nào nên không nói gì chỉ kéo tay ra khỏi tay cậu. Cậu nhắc lại: Tui thương bà. - Tui...Tui... chưa nghĩ đến chuyện đó, mình còn nhỏ mà, đã học đại học đâu. - Tui sẽ đợi bà lớn. Cứ thế, ngày ngày cậu vẫn đưa mình đi học về như mọi khi. Đến lúc mình và cậu đều trở thành sinh viên, thì mình đã quên đi chuyện đó. Ra thành phố học, cậu thỉnh thoảng đến thăm mình vì ở cũng khá xa nhau. Tết năm đó, mình qua nhà thăm gia đình cậu. Ra về, cậu dắt xe cho mình ra cổng và... chớp nhoáng hôn lén lên má mình rồi hỏi: Giờ đã đủ lớn chưa?

Mình giận quá không nói gì mặc kệ cậu năn nỉ và rồi không thèm đến nhà cậu chơi nữa. Tết năm sau, cậu hỏi lại câu ấy: Bây giờ đã yêu được chưa? - Tui vẫn còn nhỏ mà, chưa nghĩ đến chuyện đó đâu. Rồi thời gian trôi qua, mỗi đứa 1 nơi để tìm cho mình 1 tương lai, tui vào Sài Gòn, cậu vẫn ở thành phố biển quê mình. Cậu liên lạc với mình thường xuyên khi mỗi đứa một nơi. Với mình cậu vẫn là cậu, vẫn là người bạn thân như thế.

Cậu hỏi xin mình tấm hình để khi nhớ cậu mang ra xem. Mình đồng ý, rồi cho vào quên lãng... Cứ thế, hết mùa phượng này đến mùa phượng khác, hết mùa xuân này qua mùa xuân khác, mình và cậu vẫn thế. Bạn bè của cậu ai cũng biết tên mình chỉ là chưa lần gặp mặt. Những lúc tối ở công trường làm việc, cậu gọi cho mình rồi mở loa to lên để bạn cậu nghe thấy giọng mình... rồi cậu tự hào tíu tít khen với bạn bè là người yêu tao hiền lành và nói chuyện rất dễ thương. Còn mình, không hề để ý đến chuyện đó, như là việc đùa giỡn bạn bè cho vui rồi xong, không có gì bận tâm. Với bao nỗi lo toan cho cuộc sống, mình dần dần cũng không còn mặn mà những khi nói chuyện điện thoại với cậu. Có khi cậu nói với mình: Thôi đi vậy đủ chưa, về đây đi...! - Về làm gì? Về quê biết làm gì và sống thế nào? - Về làm vợ, tui là trụ cột gia đình, bây giờ tui có thể lo được, về xin đi dạy học ở gần nhà cho khuây khoả. - Ông làm nhiều tiền đi, dành làm đám cưới nhé! Bao giờ đủ tui sẽ về. - Thế bà muốn đám cưới như thế nào là đủ? - Thì tui nói ông cứ để dành đi, rồi tui về. Mình cười giòn tan như 1 câu bông đùa. Và câu nói bông đùa đó để cậu hy vọng, chờ đợi. Mình thì quên đi như chưa từng nói. Tết năm nay về quê ăn tết, nghe cậu nói cậu học tiếp liên thông lên đại học. Sau bao năm cậu đã đi làm và giờ lại học mình đã rất vui và ủng hộ. Cậu nói là cậu phải làm gì đó để mình hãnh diện về cậu, và cậu không muốn cuộc sống dừng lại ở đó mà phải khác hơn dù công việc đã khá ổn định. Mình biết cậu phấn đấu là rất tốt, lúc trước gia đình còn rất khó khăn nên cậu không thể đi học tiếp lên được. Giờ cậu nghĩ rằng, cậu không bằng mình nên cậu cảm thấy tự ái và muốn mình hãnh diện hơn về cậu. Ngốc àh, mình rất hãnh diện về cậu mà. Biết phấn đấu để vươn lên, thế mới là người đàn ông đích thực chứ nhỉ! Mình vui vì điều đó lắm. Cậu vẫn thế, bao năm vẫn 1 mình, mình bảo cậu có người yêu đi, cậu nói: Tui chỉ thương bà mà thôi. Bà là mối tình đầu của tui. Mình không đồng ý với cậu, mình bảo rằng: Cái gì mà mối tình, tui và ông có hồi nào là người yêu đâu . Thế rồi, mình vẫn hững hờ, không nghĩ gì đến chuyện đó, không nghĩ đến những gì cậu nói, mình có cuộc sống của riêng mình. Nhiều lần mình bảo cậu: Hãy có người yêu rồi lập gia đình, mình đi xa rồi không thể về được nữa.
Cậu nói: Cậu sẽ có bạn gái trong những lúc cô đơn, và chờ đợi khi xa mình nhưng vẫn chỉ có mình mà thôi. Đến lúc này thì tất cả bạn bè đều đã an bề gia thất, chỉ còn vài đứa độc thân vui tính vì kén cá chọn canh. Còn mình vẫn vậy, vẫn rong ruỗi trên con đường tình, và cậu vẫn chưa an bề gia thất. Nhưng chúng ta đi trên 2 lối rẽ khác nhau, chỉ nhìn thấy nhau mà không đi chung đường được Ngốc àh! Vì... đơn giản "mình không yêu cậu"... !, nên mình đã quên rằng có 1 người đang đợi chờ mối tình đầu. Mối tình của thời thơ dại ấy. Trong mắt cậu, mình lúc nào cũng vẫn là cô bé ngày xưa, hồn nhiên, trong sáng dù mình có xấu, có già đi chăng nữa. Tết này về quê cậu có hỏi: Thế bà định bao giờ lấy chồng? - Àh,n ăm nay. Cậu không nói gì, xin mình hãy ôm cậu 1 lần để cậu biết rằng đó là cảm giác của tình yêu. Cậu nắm lấy tay mình, quàng ngang qua bụng cậu,... cậu và mình lặng yên...! Giờ đây, mỗi đưa 1 phương, cậu vẫn không biết mình đang sống thế nào. Những khi gặp bạn bè trong lớp, cậu vẫn hãnh diện nói mình là mối tình đầu của cậu. Bạn bè thắc mắc: - Yêu vậy sao ngày trước không giữ lại?
- Ngày ấy còn phải lo học, lo cho cuộc sống, không có gì trong tay làm sao mà giữ.
- Bao giờ mày lấy vợ? Cậu trả lời: Làm gì có ai. Mọi người chọc, hay là "Mối tình đầu" làm tim mày đông thành đá.
Cậu chỉ cười hiền... không nói gì... Sau 10 lần hoa phượng nở...!

Đỗ Tố Nhi 
12P4, TV83

Comments

Popular posts from this blog

Phụng nữ ân cần biệt cố nhân

Echeveria Lilacina

Cô phàm viễn ảnh bích không tận