... khi có người giã biệt cõi nhân gian
Sáng nay vừa uống cafe vừa check mail thì đọc được tin mẹ Thu Thảo vừa qua đời. Hôm trước thì bà ngoại Anh Vũ rời cõi tạm. Ở đâu đó ngày ngày vẫn có ai đó vừa mất đi người thân. Vẫn biết sinh ly tử biệt đời người ai cũng đôi lần phải đối diện. Vậy nhưng khi nghe có một người vừa rời khỏi thế gian thì mình cảm thấy thế gian này như bị nới lỏng ra.
Có thể là buổi sáng khi mình đang uống cà phê, có khi đang lúc làm việc, hoặc là một buổi chiều khi mình đang trở về nhà, hay có thể một buổi tối khi khi mình đang ngủ … rồi bỗng nhận được tin nhắn hoặc một cuộc gọi hay một điện thư thông báo về một người thân, một người bạn có khi chỉ là người quen ... vừa rời bỏ thế gian. Hoặc thỉnh thoảng đây đó mình luôn luôn nghe hoặc đọc những lời cáo phó trên đài truyền thanh, trên báo và trên tivi ... một ai đó vừa giã biệt thế gian.
Có những lúc mình bị bức bối bởi cái thế gian này quá chật chội. Chật đến nỗi cả trong giấc ngủ cũng thấy mình đang chen chúc, nồng nặc mùi mồ hôi kẻ lạ và bị vây bủa bởi ngàn vạn con mắt ngờ vực, soi xét. Nhưng khi biết có một người vừa giã biệt cõi nhân gian, kể cả đó là người không hề có bất cứ mối quan hệ nào với mình thì mình cũng cảm thấy thế gian như bị xoi thủng và hổng đi một lỗ lớn.
Cuộc đời ngắn ngủi, mới thôi đã một kiếp người.
Rồi nhanh thôi, đến phiên thế hệ của mình
mệt quá cái thân ta này, nằm xuống với đất muôn đời
Vậy thì nếu biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì không sống thật sâu?
TPT
Comments