thương nhớ hoa quỳnh


Nhớ một đêm nào đã xa, một đêm trăng mười sáu, lạc bước đến Yên tử sơn, chợt ngẩn ngơ trước vẻ mong manh của một đóa quỳnh nở muộn dưới ánh trăng thu trước mái hiên chùa.  Màu hoa trắng mộng mị dưới trăng như một ảo ảnh lụa là, tha thiết như tình yêu cách xa. Trong đêm trăng quỳnh hoa nở như chưa hề có thật. Chút sắc trắng tê tái lòng, le lói như bàn tay ai vẫy vẫy hoài trong buổi chia xa. Như từng phiến tâm tư ghép lại, quỳnh hoa gom lại trong màu hoa trắng bao buồn vui nhân thế. Nghe trong sắc hoa cơ hồ như có tiếng thở dài của ai đó tận cuối chân trời.


ảnh Như Tùng

Đêm càng khuya ánh trăng càng vàng hơn và hoa quỳnh càng nở rộ. Ngàn nhụy hoa như bầy tiên nữ đội vương miện vàng chói đi điệu tango rạo rực cõi vô thường.  Nhụy hoa thả nhẹ vào đêm mùi hương mê đắm. Hương hoa quỳnh len vào hương tóc, chợt dài như tiếng chuông Hoa Yên tự âm trầm trôi trong đêm.


từ Hoa Yên tự nhìn xuống

Có ngày nhiều quá nỗi buồn, lòng bất chợt thương nhớ hoa quỳnh. Nhớ bóng hoa trắng mềm dưới trăng. Chân mơ hồ đi về phía hoa rồi theo mãi dấu hoa xưa mờ mờ ngoài hiên vắng. Theo cho đến khi màu hoa trắng mất hút trong bóng tối dưới hiên, lòng nuối tiếc như vừa để lỡ một tình yêu chưa kịp trắng cho đời. ... và ký ức về một đêm trăng muộn, vẻ lung linh lay động của đóa quỳnh vừa bung cánh, hương hoa và hương trầm, cái u tịch chốn thiền môn ở nơi hoang vắng cộng hưởng với thanh âm vang vọng của tiếng chuông và mõ Hoa Yên tự trôi buồn vào đêm vắng ....

TPT

Comments

Popular posts from this blog

Phụng nữ ân cần biệt cố nhân

Echeveria Lilacina

Cô phàm viễn ảnh bích không tận