Mày cho tao nói!


Hắn đến với Denver vào một chiều mùa hè. Công ty gởi đi để học và làm việc với nhóm bên ấy.
Lịch làm việc kéo dài 4 ngày. Bắt đầu từ 9g sáng đến tối mịt, tính luôn cả đi ăn tối.  Với business, đi ăn tối cũng là công việc. Phải bắt chuyện, phải trả lời, phải hỏi han, để hòa nhập.  Những bữa ăn thịnh soạn, những nhà hàng đẹp nhất ở downtown Boulder luôn tấp nập thực khách, mà sao hắn vẫn thấy thiếu thiếu. Trăm năm nữa ở xứ này, hắn vẫn thèm cơm Việt.
May sao! Đến đêm cuối trước ngày về, mỗi người được tự do đi ăn tối.  Cả nhóm hắn, 6 người từ San Jose, đi ăn chung, chỉ riêng hắn xin tách riêng.  Hắn đi tìm bạn!
Lần cuối gặp Trang cũng đã trên 10 năm rồi. Khi ấy con bé nhà hắn chưa chào đời.  Mẹ và em của Trang cùng gia đình Trang vẫn còn ở Cali. Chỉ riêng Trang dứt áo ra đi.  Lần gặp Trang ấy, ở một shopping mall lớn của San Jose. Trang khi đó vẫn còn nét của ngày ở Trưng Vương.    Qua PThảo, hắn có được số phone của Trang. Hắn hẹn Trang đi ăn tối, có cả Lương cùng ra.  Bữa ăn tối ấy, ở Denver mang đến cho hắn sự ấm cúng bạn bè, như bù đắp phần nào nỗi xa gia đình.
Ba đứa gặp nhau, mừng mừng tủi tủi.

Kim Trang 12P4, Hữu Dũng 12A2, Lương 12A3

Trang vào trước lấy bàn khi hắn vừa exit freeway vào đường số 6.
Lương thì ra tận vỉa hè để đón hắn cho hắn dễ nhận ra cái nhà hàng.
- Bao lâu nay tao tưởng chỉ có mình tao là TV83 ở Colorado! Buồn lắm!
- Trang cũng tưởng ở Colorado chỉ có mình Trang là TV83 chứ!
- Bây giờ, gặp nhau rồi, nhớ đừng quên nhau nha.
Cả ba cứ mãi chuyện. Chuyện cũ, chuyện mới, đan nhau. Những kỷ niệm xa xăm được thổi bụi sáng lên trong lòng nhau.  Và những kỷ niệm còn mới tinh khôi từ cuộc họp mặt mới đây ở San Jose được san xẻ với người ở xa.
- Lương ăn đi, ăn đi rồi nói.
- Mày cho tao nói! Bao lâu rồi có gặp mày đâu.
Mày cho tao nói! Hắn chợt thấy thương thằng bạn cũ vô cùng. Không phải vì Lương đãi hắn bữa cơm tối.  Không phải vì Lương gạt hắn ra nhất định không cho hắn trả tiền. Mà chỉ vì câu nói ấy:Mày cho tao nói!  Mà tòan nói những điều lung tung. Chuyện này xọ chuyện kia. Như kỷ niệm chất chồng với tuổi đời bọn mình.  Đã sao! Kỷ niệm nào cũng là kỷ niệm. Mày cho tao nói!  Tao sẽ mang theo câu nói của mày suốt quãng đời còn lại. Mong sao tụi mình sẽ còn gặp nhau nhiều để mày cứ nói và tao cứ nghe.
Cả ba cứ mãi nói, cuối cùng là cái túi togo to như núi. Có đứa nào chịu ăn đâu!
9:30 PM.  Anh chạy bàn ra nhắc khéo sau khi đã dọn bàn. Cả ba đứa đứng lên, rời quán ra parking lot … nói tiếp. Đêm đang lên. Denver chợt lạnh về khuya. Trang co ro trong chiếc váy jean. Cô bạn càng gầy hơn với đêm.
- Khi nào về Cali, nhớ gọi nha Lương.
- Trang ráng cho … tròn thêm nha. Trang gầy quá!.... Hắn thấy xót xa khi ôm cô bạn trong tay.
Trang là cô bạn TV, cũng là cô bạn hàng xóm ngày còn ở Sài gòn.
Trang cũng là cô bạn TV đầu tiên hắn gặp lại ở những ngày mới đặt chân đến xứ này.
Và hơn 20 năm trước, Trang vẫn như ngày đi học.
Lương rời parking nhà hàng với chiếc minivan trắng.
Trang cũng về rồi. Chiếc minicouper nhỏ nhắn, xinh xắn đã biến vào màn đêm Denver.
Chỉ còn lại một mình hắn với cái parking mênh mông.
Rồi bọn mình sẽ lại gặp nhau.
Hắn lái xe rời cái parking của nhà hàng ấy, chầm chậm về lại hotel.
Tạm biệt Denver và New Saigon.
Mai tao về lại San Jose, dẫu cuộc đời mỗi đứa một phương trời, nhớ nhau, nhớ về TV83,
mày cho tao viết lại những giòng này.

Nguyễn Hữu Dũng 
TV83, 12A2

Comments

Popular posts from this blog

Phụng nữ ân cần biệt cố nhân

Echeveria Lilacina

Cô phàm viễn ảnh bích không tận