mặn
Mới 5g sáng, Phượng đã thức dậy trong tâm trạng bâng khuâng khó tả. Hai nhóc còn ngủ say. Quân cũng đã thức. Anh đang cặm cụi xem lại đồ đạc. Nàng xuống bếp lo bữa ăn sáng cho gia đình. Một bữa sáng cuối ở căn nhà này. Một bữa sáng cuối ở thành phố.
Sau 9 năm dài chờ đợi, hôm nay gia đình nàng sẽ đi Mỹ định cư theo diện bảo lãnh do người chị của Quân bảo trợ. Giấy tờ xin đi nộp từ khi nàng mới về với Quân. Giờ đây con bé lớn đã vào lớp 4. Ngần ấy năm ngóng chờ, giờ đến lúc ra đi, Phượng lại thấy buồn lo, mà xưa nay nàng chưa từng lo âu.
Những ngày đầu của cuộc sống vợ chồng, Phượng an tâm bên Quân với xưởng vẽ làm ăn khấm khá. Quân làm việc quên thời gian với những bức tranh đặt trước của khách trong và ngòai nước. Cuộc đời rồi thay đổi, đã có những lúc khó khăn, đã có lúc Quân tưởng phải bỏ xưởng vẽ, giang san duy nhất của chàng. Thời buổi của digital và photoshop, Quân như kẻ vô hình đi giữa đám đông không ai nhận ra, dù trước đó không lâu, phòng tranh của Quân được xếp vào hàng nhất nhì của thành phố.
Cuộc đời xấp ngửa như khối vuông 6 mặt. Hôm nay được báo chí tung hô như thần tượng thì ngày mai đã về lại với kiếp nhọc nhằn như lớp bụi trên khung tranh.
Nhìn quanh căn nhà, Phượng thấy lòng chùng xuống. Gần 10 năm qua với không gian nhỏ bé này, những buồn vui, hạnh phúc và nước mắt, tiếng khóc của con, … tất cả còn đong đầy. Và con hẻm nhỏ này, nắng mưa đi về. Bao đêm lội bì bõm do cống nghẹt sau những cơn mưa dai dẳng. Đêm cúp điện chong ngọn đèn dầu nghe tiếng đàn thùng bập bùng của Quân và tiếng hát bi bô của con.
Giờ đành đọan ra đi! Nước mắt bất chợt lăn dài, Phượng đã cố giữ suốt từ đêm qua. Quân đã ở sau lưng nàng, anh vòng tay ra trước, xiết chặt người bạn đời.
- Khóc một lần đi em! Anh thì thầm.
- Anh còn nhớ lần đầu mình đi xem nhà không? Phượng hỏi nhẹ như hơi thở.
- Nhớ chứ! Mấy bà thích xem cái bếp, chỉ riêng em mê cái mảnh sân với chiếc ghế đu.
- Giống như bức tranh đầu tiên anh vẽ tặng em, ngày còn đi học …
- Mình sẽ còn đi qua nhiều căn nhà khác nữa em à.
Phượng nhẹ nhàng quay lại, gục đầu vào ngực Quân.
- Em sẽ quên …
Quân chợt bừng tỉnh. Có tiếng gọi của bà chị.
Bà khách quen đã đến và chờ được anh chăm sóc đôi tay. Từ ngày qua đây, anh lao vào làm nail do người chị đã có tiệm sẵn. Đã là họa sĩ, chuyện vẽ móng đối với anh quá dễ dàng. Quân học thêm một khóa làm nail và lấy liense. Các kiểu móng do Quân vẽ rất độc đáo không nơi nào có, và không lặp lại. Khách Mỹ rất thích điều đó. Quân đắt hàng nhất tiệm. Khách phải làm hẹn trước mới có chỗ. Nhờ đó kinh tế gia đình không quá chật vật như những gia đình mới định cư chưa ráo chân. Quân thấy vui vì tìm ra hướng đi cho cả nhà. Anh lao vào làm ngày đêm, nhất là cuối tuần. Anh khuyên Phượng đi học lại ngành của nàng ngày xưa: kế tóan.
Bốn năm trôi qua, Quân đã gầy dựng lại được gần như ngày cũ. Anh đã mua được một căn nhà nhỏ. Chỉ riêng cái xưởng vẽ, cái ước mơ của anh, thôi đành quên. Hai nhóc đã quen trường lớp và học rất giỏi. Phượng đã bước vào đời sống xứ này một cách vững chắc. Nàng làm cho một bank lớn ở vùng này. Từ cô bank teller bỡ ngỡ, giờ nàng đã rành mạch công việc và được tín nhiệm. Phượng quay lại trường,và quyết tâm lấy tấm bằng 4 năm để lên cao hơn trong sự nghiệp. Quân thấy lo lắng nhưng chàng lẳng lặng support Phượng. Anh nghĩ, vì cha con anh mà nàng đã thua bạn bè, thua chị em bao năm xưa. Khi bạn bè của nàng đua nhau làm cho các công ty nước ngòai, thì nàng chỉ ở nhà, nuôi con để Quân hết mình với xưởng vẽ. Thì bây giờ, chàng sẵn lòng đổi vị trí.
Chiều về sớm, Quân đón con rồi đưa hai đứa đi ăn Burger King. Hai nhóc nhà anh đã ghiền các món thức fast food này như mỹ con chính hiệu. Phượng gọi phone báo sẽ về trễ vì dự party ở nơi làm.
Nhìn hai nhóc ăn mà lòng Quân man mác buồn. Trẻ con xứ này buộc phải tập tự lập từ nhỏ. Những bữa ăn ngòai, không đủ mặt gia đình. Khi thì chỉ có mẹ, khi thì chỉ có ba. Bữa cơm gia đình chỉ họa hoằn dịp lễ. Quân nhớ da diết những mâm cơm gia đình ngày xưa ở quê nhà. Nhớ cái không khí ấm cúng bên mâm cơm.
Ba cha con vừa về đến nhà sau khi xem cuốn phim “Avengers” cũng kịp lúc chiếc BMW bóng lộn dừng trước cửa. Phượng dự party về. Người đàn ông lịch lãm mở cửa xe cho nàng. Quân vội đẩy hai nhóc vào nhà. Đêm như dài vô tận với khói thuốc quyện chặt một tâm hồn vụn vỡ.
Quân thấy mình bất lực. Mái tóc hoa râm trộn nhiều muối mà chàng từng tự hào là phong sương, giờ như lột trần sự già nua. Trong khi Phượng như trẻ lại, từ sự nhanh nhẹn đến cả nụ cười. Nụ cười, một thời làm ngẩn ngơ nét cọ của Quân. Anh cố gắng chạy theo nhịp sống. Quân đến với community college, trẹo miệng và bổ đầu với các lớp ESL. Kết quả không khá khiến Quân mất dần kiên nhẫn. Anh lại lao đầu vào công việc. Kiếm tiền như cách trốn chạy một sự thay đổi. Quân thấy mình tụt lại phía sau Phượng. Xa dần.
Khuya về. Hai nhóc đã ngủ say. Quân đến bên Phượng. Những ngón tay nhẹ chạy dài bên hông mơn man cung đường cong đầy đặn.
- Đêm nay em bận làm bài anh à! Mai em phải nộp assignment rồi!
Quân đứng im nhìn nàng đăm đăm. Phượng hiểu anh đang giận.
- Anh phải thông cảm cho em! Em mệt lắm rồi!
- Em không cần anh nữa phải không?
Quân quay lưng đi ra ngòai phòng.
Một lát sau Phượng đến bên anh.
- Em đi làm cả ngày, rồi còn đi học. Em mệt lắm rồi, sao anh không hiểu cho em?
- …
- Sao anh không nói gì! Anh không nghĩ là em học để gia đình mình sau này khá hơn sao? Anh không nghĩ đây là ước mơ của em sao?
- …
- Anh nói gì đi chứ!
- Em muốn anh nói gì? Em đâu cần anh nữa!
- Tại sao anh lại nói như vậy?
- Anh nói có sai không? Bây giờ em có địa vị hơn anh. Sau này học xong, em sẽ leo lên anager, em vững chãi, em ngon lành hơn, em đâu có cần anh nữa! Chưa kể em làm việc chung với bao người, tốt mã hơn, giàu có hơn, .. of course, you don’t think of me any more!, Quân tuôn một hơi những uẩn ức bấy lâu.
- …
- Chẳng thà cô nói thẳng ra đi! Cô xấu hổ vì tôi chứ gì? Nói đi! Tự tôi sống được! Cùng lắm tôi quay về lại bên ấy.
- …
- Sao? Tôi nói đúng quá phải không?
- Anh nói xong chưa?
- Anh không muốn ai coi thường anh cả! Anh thương em và thương con vô cùng! Nhưng anh không thể chấp nhận khi biết em xa rời anh kiểu này. Nói thẳng với anh một tiếng, nếu anh là gánh nặng của em, anh sẽ rời bỏ mẹ con em ngay!
- Đời mình đã thay đổi nhưng anh không muốn đổi thay cùng em. Nhìn anh tối ngày cứ cầm tay hết cô này, đến bà kia, anh nghĩ em vui lắm sao? Xứ này là xứ của cơ hội, tại sao không cho em cơ hội ngoi lên? Cái con mẹ Rosa, khách hàng quen của anh có ngon gì hơn em mà anh cười nói với bả được mà em thì không? Những đứa làm chung với em đều có nhà cửa đàng hòang, tại sao mình cứ chui vào cái townhouse nhỏ xíu này? Trong khi mình có thể có hơn thế nữa? Tại sao anh không nhìn ra những điều đó? Tại sao anh cứ thích chúi mũi vào những bồn nước rửa chân cho thiên hạ? Tại sao? Anh nói đi!
Phượng nhìn anh với giòng nước mắt tuôn trào. Rồi nàng quay vào phòng, xập cửa, bỏ lại Quân bất động trong ánh sáng tivi hắt ra, bập bùng, và đêm.
…
Phượng! Em không nghĩ gì cho anh hết ư? Em có mơ ước mà không nghĩ rằng anh cũng có ước mơ?
Em không thấy anh đã không còn là chính anh? Anh bỏ hết sự nghiệp riêng anh vì ai, nếu không là vì em và con? Nghề nào cũng cao quý nếu mình tự kiếm tiền, thì tại sao em coi khinh anh như thế?
Em không nghĩ tự ái của người đàn ông, của người chồng, cộng với những lời em nói đủ để giết anh?
Xứ này là xứ của cơ hội. Nhưng từ bao giờ em tự tách riêng ra khỏi chúng ta? Tại sao không phải là cơ hội cho em và anh cùng đi lên? Tại sao chỉ là riêng em?
…
Tháng Mười Một. Hoa Kỳ bước vào kỳ bầu cử tổng thống. Ông Romney giành phần thắng, đắc cử trở thành vị tổng thống thứ 45 của Hợp chủng quốc, chấm dứt 4 năm ngắn ngủi của vị tổng thống da màu đầu tiên trong lịch sử. Đảng Cộng Hòa trở lại chiếm ưu thế ở cả lưỡng viện Quốc hội. Đó là sự chọn lựa của người Mỹ hay toan tính của Quốc hội? Chưa ai rõ. Chỉ biết tình hình kinh tế tòan cầu ngày càng xấu đi. Châu Âu ngày càng lún sâu trong khủng hỏang. Bạo động xảy ra ở khắp nơi.
Tháng Mười Hai. Trung quốc xua quân chiếm các đảo thuộc vùng biển phía nam bất chấp sự chống đối của Liên Hiệp Quốc. Việt Nam chống đỡ yếu ớt và liên tục kêu gọi Mỹ và cộng đồng quốc tế cứu giúp. 20/12. Mỹ đưa nhiều hạm đội và tàu chiến về biển Đông, chính thức tham chiến. Các tiểu bang dọc bờ Tây được đặt trong tình trạnh chiến tranh. Đêm 25, Honolulu bị tấn công. Chiều 27, San Francisco bị không kích. Goden Gate bị bắn xập. Trụ cầu phía Bắc đã bị phá hủy hòan tòan.
….
Quân bước vào tiệm mà đầu óc để đâu đâu.
Tiệm vắng tanh như cái parking lúc nửa đêm. Giờ này còn ai có tâm hồn đi làm nail!
- Chắc chị đóng cửa vài tuần, chờ xem tình hình ra sao.
- Chị có tính đi đâu không?
- Ảnh tính chạy tạm qua Vegas lánh đỡ. Có dì Năm ở bển. Bây đi luôn không?
- Em chưa biết! Tụi em đang cự nhau mấy tuần nay.
- Trời đất! Oánh nhau tơi bời chưa đủ hay sao mà bây ….
Bà chị chưa nói hết câu thì đã nghe tiếng nổ, tiếng máy bay, tiếng còi xe …
Quân và chị phóng ra cửa đã thấy ông anh rể vừa trờ tới.
Quân phóng vội về nhà.
Đường xá kẹt cứng.
Hỏang lọan.
Những cột khói ngút trời.
Ruột gan nổi lửa, Quân phóng đi bạt mạng.
Trước mặt chàng là bốn bề lửa vây.
Căn nhà nhỏ bé đang xụm xuống trước mặt như Quân cũng đang xụm dần.
Chợt tỉnh, anh lao đến hai nhóc và Phượng đang gào khóc.
- Anh đi đâu vậy? Em sợ!
- Anh đây! Daddy’s here!
- Anh ơi, cháy hết rồi!
- Daddy, what can we do?
- …
Cảnh sát và lính chữa lửa đẩy gia đình Quân ra khỏi biển lửa.
Anh hối Phượng và hai nhóc lên xe, chạy vội sang nhà người chị.
Phượng ôm hai nhóc ở băng sau, nước mắt lăn dài.
Qua kính chiếu hậu, Quân thẫn thờ nhìn căn nhà thứ hai trong đời, đang chìm dần trong lửa.
Cháy luôn cả chiếc vé bay một chiều, về lại Sài gòn.
Hơn 10 tiếng lái xe liên tục, không nghỉ, ngọai trừ lúc đổ xăng và ăn uống, restroom, Quân đưa vợ con cùng gia đình người chị đến Vegas.
Đây là lần thứ hai Quân đến với Vegas. Sau lần đầu ghé chơi cho biết, Quân đã nói với Phượng rằng anh sẽ không bao giờ đến với thành phố tội lỗi này.
Bởi nó không thích hợp cho hai nhóc.
Không ngờ hôm nay, Quân phải quay lại nơi đây, và có lẽ chưa biết phải tạm trú bao lâu.
Đêm đã lên vời vợi. Quân vẫn bất động ở sân sau. Chỉ có những điếu thuốc mãi lập lòe cháy.
Rồi anh thấy ấm lòng lại. Phượng đã ngả vào bên vai tự lúc nào.
- Hai nhóc ngủ rồi hở mình?
- Dạ!
- …
- Em đừng buồn nữa, mình sẽ làm lại.
Phượng ôm xiết lấy Quân.
- Em tưởng mất anh rồi! Em sợ lắm anh biết không!
- Đừng giận anh nữa nha Phượng? Anh xin lỗi …
- Không! Anh không có lỗi gì cả! Tại em …
- .. mình sẽ làm lại nha em!
- Có anh và con bên cạnh, làm gì đi đâu em cũng theo.
- …
Quân chợt thấy điếu thuốc có vị mặn.
DN 12A2
Bạch lộ, 2012.
Sau 9 năm dài chờ đợi, hôm nay gia đình nàng sẽ đi Mỹ định cư theo diện bảo lãnh do người chị của Quân bảo trợ. Giấy tờ xin đi nộp từ khi nàng mới về với Quân. Giờ đây con bé lớn đã vào lớp 4. Ngần ấy năm ngóng chờ, giờ đến lúc ra đi, Phượng lại thấy buồn lo, mà xưa nay nàng chưa từng lo âu.
Những ngày đầu của cuộc sống vợ chồng, Phượng an tâm bên Quân với xưởng vẽ làm ăn khấm khá. Quân làm việc quên thời gian với những bức tranh đặt trước của khách trong và ngòai nước. Cuộc đời rồi thay đổi, đã có những lúc khó khăn, đã có lúc Quân tưởng phải bỏ xưởng vẽ, giang san duy nhất của chàng. Thời buổi của digital và photoshop, Quân như kẻ vô hình đi giữa đám đông không ai nhận ra, dù trước đó không lâu, phòng tranh của Quân được xếp vào hàng nhất nhì của thành phố.
Cuộc đời xấp ngửa như khối vuông 6 mặt. Hôm nay được báo chí tung hô như thần tượng thì ngày mai đã về lại với kiếp nhọc nhằn như lớp bụi trên khung tranh.
Nhìn quanh căn nhà, Phượng thấy lòng chùng xuống. Gần 10 năm qua với không gian nhỏ bé này, những buồn vui, hạnh phúc và nước mắt, tiếng khóc của con, … tất cả còn đong đầy. Và con hẻm nhỏ này, nắng mưa đi về. Bao đêm lội bì bõm do cống nghẹt sau những cơn mưa dai dẳng. Đêm cúp điện chong ngọn đèn dầu nghe tiếng đàn thùng bập bùng của Quân và tiếng hát bi bô của con.
Giờ đành đọan ra đi! Nước mắt bất chợt lăn dài, Phượng đã cố giữ suốt từ đêm qua. Quân đã ở sau lưng nàng, anh vòng tay ra trước, xiết chặt người bạn đời.
- Khóc một lần đi em! Anh thì thầm.
- Anh còn nhớ lần đầu mình đi xem nhà không? Phượng hỏi nhẹ như hơi thở.
- Nhớ chứ! Mấy bà thích xem cái bếp, chỉ riêng em mê cái mảnh sân với chiếc ghế đu.
- Giống như bức tranh đầu tiên anh vẽ tặng em, ngày còn đi học …
- Mình sẽ còn đi qua nhiều căn nhà khác nữa em à.
Phượng nhẹ nhàng quay lại, gục đầu vào ngực Quân.
- Em sẽ quên …
Quân chợt bừng tỉnh. Có tiếng gọi của bà chị.
Bà khách quen đã đến và chờ được anh chăm sóc đôi tay. Từ ngày qua đây, anh lao vào làm nail do người chị đã có tiệm sẵn. Đã là họa sĩ, chuyện vẽ móng đối với anh quá dễ dàng. Quân học thêm một khóa làm nail và lấy liense. Các kiểu móng do Quân vẽ rất độc đáo không nơi nào có, và không lặp lại. Khách Mỹ rất thích điều đó. Quân đắt hàng nhất tiệm. Khách phải làm hẹn trước mới có chỗ. Nhờ đó kinh tế gia đình không quá chật vật như những gia đình mới định cư chưa ráo chân. Quân thấy vui vì tìm ra hướng đi cho cả nhà. Anh lao vào làm ngày đêm, nhất là cuối tuần. Anh khuyên Phượng đi học lại ngành của nàng ngày xưa: kế tóan.
Bốn năm trôi qua, Quân đã gầy dựng lại được gần như ngày cũ. Anh đã mua được một căn nhà nhỏ. Chỉ riêng cái xưởng vẽ, cái ước mơ của anh, thôi đành quên. Hai nhóc đã quen trường lớp và học rất giỏi. Phượng đã bước vào đời sống xứ này một cách vững chắc. Nàng làm cho một bank lớn ở vùng này. Từ cô bank teller bỡ ngỡ, giờ nàng đã rành mạch công việc và được tín nhiệm. Phượng quay lại trường,và quyết tâm lấy tấm bằng 4 năm để lên cao hơn trong sự nghiệp. Quân thấy lo lắng nhưng chàng lẳng lặng support Phượng. Anh nghĩ, vì cha con anh mà nàng đã thua bạn bè, thua chị em bao năm xưa. Khi bạn bè của nàng đua nhau làm cho các công ty nước ngòai, thì nàng chỉ ở nhà, nuôi con để Quân hết mình với xưởng vẽ. Thì bây giờ, chàng sẵn lòng đổi vị trí.
Chiều về sớm, Quân đón con rồi đưa hai đứa đi ăn Burger King. Hai nhóc nhà anh đã ghiền các món thức fast food này như mỹ con chính hiệu. Phượng gọi phone báo sẽ về trễ vì dự party ở nơi làm.
Nhìn hai nhóc ăn mà lòng Quân man mác buồn. Trẻ con xứ này buộc phải tập tự lập từ nhỏ. Những bữa ăn ngòai, không đủ mặt gia đình. Khi thì chỉ có mẹ, khi thì chỉ có ba. Bữa cơm gia đình chỉ họa hoằn dịp lễ. Quân nhớ da diết những mâm cơm gia đình ngày xưa ở quê nhà. Nhớ cái không khí ấm cúng bên mâm cơm.
Ba cha con vừa về đến nhà sau khi xem cuốn phim “Avengers” cũng kịp lúc chiếc BMW bóng lộn dừng trước cửa. Phượng dự party về. Người đàn ông lịch lãm mở cửa xe cho nàng. Quân vội đẩy hai nhóc vào nhà. Đêm như dài vô tận với khói thuốc quyện chặt một tâm hồn vụn vỡ.
Quân thấy mình bất lực. Mái tóc hoa râm trộn nhiều muối mà chàng từng tự hào là phong sương, giờ như lột trần sự già nua. Trong khi Phượng như trẻ lại, từ sự nhanh nhẹn đến cả nụ cười. Nụ cười, một thời làm ngẩn ngơ nét cọ của Quân. Anh cố gắng chạy theo nhịp sống. Quân đến với community college, trẹo miệng và bổ đầu với các lớp ESL. Kết quả không khá khiến Quân mất dần kiên nhẫn. Anh lại lao đầu vào công việc. Kiếm tiền như cách trốn chạy một sự thay đổi. Quân thấy mình tụt lại phía sau Phượng. Xa dần.
Khuya về. Hai nhóc đã ngủ say. Quân đến bên Phượng. Những ngón tay nhẹ chạy dài bên hông mơn man cung đường cong đầy đặn.
- Đêm nay em bận làm bài anh à! Mai em phải nộp assignment rồi!
Quân đứng im nhìn nàng đăm đăm. Phượng hiểu anh đang giận.
- Anh phải thông cảm cho em! Em mệt lắm rồi!
- Em không cần anh nữa phải không?
Quân quay lưng đi ra ngòai phòng.
Một lát sau Phượng đến bên anh.
- Em đi làm cả ngày, rồi còn đi học. Em mệt lắm rồi, sao anh không hiểu cho em?
- …
- Sao anh không nói gì! Anh không nghĩ là em học để gia đình mình sau này khá hơn sao? Anh không nghĩ đây là ước mơ của em sao?
- …
- Anh nói gì đi chứ!
- Em muốn anh nói gì? Em đâu cần anh nữa!
- Tại sao anh lại nói như vậy?
- Anh nói có sai không? Bây giờ em có địa vị hơn anh. Sau này học xong, em sẽ leo lên anager, em vững chãi, em ngon lành hơn, em đâu có cần anh nữa! Chưa kể em làm việc chung với bao người, tốt mã hơn, giàu có hơn, .. of course, you don’t think of me any more!, Quân tuôn một hơi những uẩn ức bấy lâu.
- …
- Chẳng thà cô nói thẳng ra đi! Cô xấu hổ vì tôi chứ gì? Nói đi! Tự tôi sống được! Cùng lắm tôi quay về lại bên ấy.
- …
- Sao? Tôi nói đúng quá phải không?
- Anh nói xong chưa?
- Anh không muốn ai coi thường anh cả! Anh thương em và thương con vô cùng! Nhưng anh không thể chấp nhận khi biết em xa rời anh kiểu này. Nói thẳng với anh một tiếng, nếu anh là gánh nặng của em, anh sẽ rời bỏ mẹ con em ngay!
- Đời mình đã thay đổi nhưng anh không muốn đổi thay cùng em. Nhìn anh tối ngày cứ cầm tay hết cô này, đến bà kia, anh nghĩ em vui lắm sao? Xứ này là xứ của cơ hội, tại sao không cho em cơ hội ngoi lên? Cái con mẹ Rosa, khách hàng quen của anh có ngon gì hơn em mà anh cười nói với bả được mà em thì không? Những đứa làm chung với em đều có nhà cửa đàng hòang, tại sao mình cứ chui vào cái townhouse nhỏ xíu này? Trong khi mình có thể có hơn thế nữa? Tại sao anh không nhìn ra những điều đó? Tại sao anh cứ thích chúi mũi vào những bồn nước rửa chân cho thiên hạ? Tại sao? Anh nói đi!
Phượng nhìn anh với giòng nước mắt tuôn trào. Rồi nàng quay vào phòng, xập cửa, bỏ lại Quân bất động trong ánh sáng tivi hắt ra, bập bùng, và đêm.
…
Phượng! Em không nghĩ gì cho anh hết ư? Em có mơ ước mà không nghĩ rằng anh cũng có ước mơ?
Em không thấy anh đã không còn là chính anh? Anh bỏ hết sự nghiệp riêng anh vì ai, nếu không là vì em và con? Nghề nào cũng cao quý nếu mình tự kiếm tiền, thì tại sao em coi khinh anh như thế?
Em không nghĩ tự ái của người đàn ông, của người chồng, cộng với những lời em nói đủ để giết anh?
Xứ này là xứ của cơ hội. Nhưng từ bao giờ em tự tách riêng ra khỏi chúng ta? Tại sao không phải là cơ hội cho em và anh cùng đi lên? Tại sao chỉ là riêng em?
…
Tháng Mười Một. Hoa Kỳ bước vào kỳ bầu cử tổng thống. Ông Romney giành phần thắng, đắc cử trở thành vị tổng thống thứ 45 của Hợp chủng quốc, chấm dứt 4 năm ngắn ngủi của vị tổng thống da màu đầu tiên trong lịch sử. Đảng Cộng Hòa trở lại chiếm ưu thế ở cả lưỡng viện Quốc hội. Đó là sự chọn lựa của người Mỹ hay toan tính của Quốc hội? Chưa ai rõ. Chỉ biết tình hình kinh tế tòan cầu ngày càng xấu đi. Châu Âu ngày càng lún sâu trong khủng hỏang. Bạo động xảy ra ở khắp nơi.
Tháng Mười Hai. Trung quốc xua quân chiếm các đảo thuộc vùng biển phía nam bất chấp sự chống đối của Liên Hiệp Quốc. Việt Nam chống đỡ yếu ớt và liên tục kêu gọi Mỹ và cộng đồng quốc tế cứu giúp. 20/12. Mỹ đưa nhiều hạm đội và tàu chiến về biển Đông, chính thức tham chiến. Các tiểu bang dọc bờ Tây được đặt trong tình trạnh chiến tranh. Đêm 25, Honolulu bị tấn công. Chiều 27, San Francisco bị không kích. Goden Gate bị bắn xập. Trụ cầu phía Bắc đã bị phá hủy hòan tòan.
….
Quân bước vào tiệm mà đầu óc để đâu đâu.
Tiệm vắng tanh như cái parking lúc nửa đêm. Giờ này còn ai có tâm hồn đi làm nail!
- Chắc chị đóng cửa vài tuần, chờ xem tình hình ra sao.
- Chị có tính đi đâu không?
- Ảnh tính chạy tạm qua Vegas lánh đỡ. Có dì Năm ở bển. Bây đi luôn không?
- Em chưa biết! Tụi em đang cự nhau mấy tuần nay.
- Trời đất! Oánh nhau tơi bời chưa đủ hay sao mà bây ….
Bà chị chưa nói hết câu thì đã nghe tiếng nổ, tiếng máy bay, tiếng còi xe …
Quân và chị phóng ra cửa đã thấy ông anh rể vừa trờ tới.
Quân phóng vội về nhà.
Đường xá kẹt cứng.
Hỏang lọan.
Những cột khói ngút trời.
Ruột gan nổi lửa, Quân phóng đi bạt mạng.
Trước mặt chàng là bốn bề lửa vây.
Căn nhà nhỏ bé đang xụm xuống trước mặt như Quân cũng đang xụm dần.
Chợt tỉnh, anh lao đến hai nhóc và Phượng đang gào khóc.
- Anh đi đâu vậy? Em sợ!
- Anh đây! Daddy’s here!
- Anh ơi, cháy hết rồi!
- Daddy, what can we do?
- …
Cảnh sát và lính chữa lửa đẩy gia đình Quân ra khỏi biển lửa.
Anh hối Phượng và hai nhóc lên xe, chạy vội sang nhà người chị.
Phượng ôm hai nhóc ở băng sau, nước mắt lăn dài.
Qua kính chiếu hậu, Quân thẫn thờ nhìn căn nhà thứ hai trong đời, đang chìm dần trong lửa.
Cháy luôn cả chiếc vé bay một chiều, về lại Sài gòn.
Hơn 10 tiếng lái xe liên tục, không nghỉ, ngọai trừ lúc đổ xăng và ăn uống, restroom, Quân đưa vợ con cùng gia đình người chị đến Vegas.
Đây là lần thứ hai Quân đến với Vegas. Sau lần đầu ghé chơi cho biết, Quân đã nói với Phượng rằng anh sẽ không bao giờ đến với thành phố tội lỗi này.
Bởi nó không thích hợp cho hai nhóc.
Không ngờ hôm nay, Quân phải quay lại nơi đây, và có lẽ chưa biết phải tạm trú bao lâu.
Đêm đã lên vời vợi. Quân vẫn bất động ở sân sau. Chỉ có những điếu thuốc mãi lập lòe cháy.
Rồi anh thấy ấm lòng lại. Phượng đã ngả vào bên vai tự lúc nào.
- Hai nhóc ngủ rồi hở mình?
- Dạ!
- …
- Em đừng buồn nữa, mình sẽ làm lại.
Phượng ôm xiết lấy Quân.
- Em tưởng mất anh rồi! Em sợ lắm anh biết không!
- Đừng giận anh nữa nha Phượng? Anh xin lỗi …
- Không! Anh không có lỗi gì cả! Tại em …
- .. mình sẽ làm lại nha em!
- Có anh và con bên cạnh, làm gì đi đâu em cũng theo.
- …
Quân chợt thấy điếu thuốc có vị mặn.
DN 12A2
Bạch lộ, 2012.
Comments