Phù Vân
Mây mù giăng đỉnh núi bâng khuâng,
Phố uớt thương lên gót chân trần.
Để chiều đi vội qua ô cửa,
Giọt nào rơi đọng tiếng chuông ngân.
Xuôi một bóng, tìm về lối cũ,
Ngược thiên thu, tao ngộ kỳ tân.
Cuối trời mặt người sương khói phủ,
Trăm năm nhân thế cuộc phù vân.
Comments