Chiếc bánh xe bể

Năm học lớp 11, có một giáo viên làm mình nhớ và thương nhất là thầy Lân dạy Toán.

Năm đó chắc thầy khoảng 50 tuổi. Thầy thường húi cua hay cắt tóc thật ngắn. Mình còn nhớ tóc thầy muối tiêu. Dáng thầy ốm, da ngâm đen, thầy đeo kính cận thị dày. Cũng như nhiều thầy cô khác, thầy dạy rất nhiệt tình và rất nghiêm chỉnh. Thầy hay cười mỉm khi bước vào lớp. Thường thầy rất đứng đắn ít đùa giởn nhưng có khi các học sinh đòi hỏi thì thầy cũng hát một bài Cò Lả cho nghe. Mình thương các thầy cô quá. Những năm 80, cuộc sống tại VN cũng còn khó khăn, các thầy cô đi dạy chẳng được bao nhiêu tiền, mà vẫn tận tình với học sinh. Thày giảng bài rất dễ hiểu và ra đề kiểm tra hay đề thi học kỳ vừa sức học trò. Nhờ vậy cuối năm mình đạt điểm tốt nên mình lại càng thích thầy hơn.

Có một hôm vào giờ tan học, thầy dắt xe đạp ra khỏi trường mà miệng cười cười như ngại ngùng mắc cỡ. Các học sinh nhìn thầy thấy thương quá. Bánh xe đạp của thầy xẹp lép, chắc chắn ruột xe đã bị thủng. Chưa có học sinh nào phản ứng gì thì Thắng “đầu bò” hay Thắng “Xì Lô” nhanh nhẩu nói: Thy ơi, bánh xe thày bể rồi. Để em. Thế là Thắng khiêng xe thày lên vai mang ra chỗ sửa xe đầu đường Nguyễn Bỉnh Khiêm để vá ruột xe cho thầy. Anh chàng muốn khiêng xe  vì dắt sẽ làm hư niềng bánh xe của thày.. Chắc chắn Thắng đã trả tiền cho thầy. Nghĩa cử của Thắng làm thay đổi hoàn toàn cảm nghĩ của mình về Thắng. Xưa giờ Thắng nổi tiếng toàn trường vì trông rất nghêng ngang, ăn to nói lớn. Vậy mà ...

Giờ thì cả Thầy và Thắng đều đã ra đi về một nơi rất xa. Chắn hẳn ở nơi đó Thầy và Thắng đã gặp nhau cùng nhau nhắc lại một thời ở Trưng Vương. Dù đã đi xa nhưng Thầy và Thắng vẫn luôn ở lại trong lòng học trò và bạn bè TV83.

Hồ Thanh Nhã 12A5

đã đăng trên Tập san TV 83 kỷ niệm 30 năm rời trường

Comments

Popular posts from this blog

Phụng nữ ân cần biệt cố nhân

Echeveria Lilacina

Cô phàm viễn ảnh bích không tận