"mộng chiều Xuân"

Giờ vẫn còn là tháng Giêng, cái tháng mà ông bà mình ngày xưa đặt tên Tháng Ăn Chơi.
Trời đất Bắc Mỹ thì vẫn còn là cuối Đông, sáng ra đi học, đi làm vẫn phải khoác thêm một chiếc jacket.  Nghĩa là vẫn chưa sang Xuân, dù quanh vùng hoa đào và cúc dại đã nở rộ.
Chợt nghe một bản nhạc do một người bạn hát cho một forum.
Nghe lòng da diết nhớ Tết Sài gòn.
Những tưởng nỗi nhớ ấy đã nhạt nhòa sau 24 năm ra đi.
Nhưng không!
 
Nhớ cái Tết đầu tiên ở Bắc Mỹ.
Khi ấy tôi còn ở với San Rafael, chưa dời xuống San Jose.
Phố núi, heo hút, người Việt thì ít, Tết gần như không hiện diện.
Những tấm bánh chưng xanh chỉ càng làm xanh xao thêm nỗi nhớ.
Nhắm mắt lại tôi vẫn thấy mình đứng trước sân nhà ở Đa Kao.
Mơ thấy mùi thuốc pháo, mùi thơm hoa cúc và huệ.
Tôi mơ thấy mình đạp xe qua nhà em.
Nhớ mãi chiếc áo ca rô hồng.
Em vẫn còn ở Sài gòn.
Chiều nay, đứng trên dốc cao Davenport nhìn ra biển.
Bên kia cái ngút ngàn của đại dương, có là Sài gòn.
Dưới chân dốc, sóng biển vẫn vỗ bờ dạt dào.
Bốn cái trụ cầu dẫn ra biển.
Ngày xưa, ở đây có một cái cầu tàu mà lâu rồi đã không còn.
Chỉ còn trơ lại bốn cái trụ cầu chơ vơ.
Tôi như thấy, trước mắt mình, trong nháy mắt, một chiếc cầu thẳng tắp.
Chiếc cầu chạy thẳng từ Santa Cruz về đến Vũng Tàu.
Người đi tấp nập, xe cộ nườm nượp.
Mười hai nhịp cầu lộng lẫy thay cho chiếc cầu đã gẫy quê xưa.
Từ nay, người ta thôi không nhớ đến tang thương nữa.
Chiều dần xuống.
Tôi thấy lòng nghèn nghẹn khi tấm hình tôi chụp ra vẫn chỉ là thế.
Bốn trụ cầu chơ vơ.
 
 
-DN

Comments

Popular posts from this blog

Phụng nữ ân cần biệt cố nhân

Echeveria Lilacina

Cô phàm viễn ảnh bích không tận