trực trường


Trưng Vương có một cái phòng trực nho nhỏ với 3 cửa ra vào, 2 cái bàn viết bằng sắt, vài cái kệ sách, một quả địa cầu, một cái đồng hồ treo tường treo phía trên cửa ra vào.  Nếu đi vào trường từ cổng sau ở bãi đậu xe, thì nó nằm bên phải của hành lang, đối diện với văn phòng ban giám hiệu.


Buổi sáng, khối lớp 10 học chung với khối lớp 12.  Buổi chiều là khối 11.  Khối lớp 10, là lính mới phải chia phiên đi “trực trường”, thường là 2 đứa, đóng trụ ở phòng trực, đầu giờ phải mang cuốn sổ đến từng lớp để lấy điểm danh, phải bấm chuông cho mỗi tiết học, phải chạy làm tà lọt đưa thông báo đến lớp cho cô Hiệu trưởng.

Hôm đó, đến phiên 10P4, Lâm Tuyết Trinh và Dương Kim Trang trực trường.


Tiết 1, tiết 2, giờ ra chơi, ... qua mau.  Hai đứa lẩn quẩn trong cái phòng nhỏ, nói dóc rồi cũng hết.  Đến tiết cuối cùng, bổng thấy hơi dài, mỗi đứa ngồi đầu áp dài lên cái bàn sắt lạnh, không nói gì, tự theo đuổi dòng suy nghĩ riêng.  Ngồi một  đổi, tôi bước ra đứng dựa ngưỡng cửa, nhìn vào sân trường vắng tanh.  Buổi chiều, ánh nắng của tiết cuối cùng co ro, yếu ớt, đu đưa trên ngọn cây me,  liêm diêm với làn gió đùa nhè nhẹ với lông tơ trên cánh tay, … tôi nhìn về phía Võ Trường Toản.


Mới đây, mới năm rồi, mình còn ở bên trường bên kia.  Trời, ngẩu nhiên hay định mệnh, cũng Tuyết Trinh và Kim Trang trực lớp.  Võ Trường Toản, trực lớp phải đi sớm để quét lớp, đổ rác, xong thì đi xuống sân xếp hàng với lớp.  Đổ rác thì khỏe, chỉ cần đợi tụi lớp bên cạnh làm xong, biến xuống sân, thì mình mang thùng rác của lớp mình qua lớp nó đổ.  Hôm đó sắp trể, mấy lớp bên cạnh vẫn còn người, Trang và Trinh không đứa nào chịu chạy xuống sân để đổ rác, hai đứa nhìn nhau, rồi nhìn ra dãy cửa sổ, chạy đến cửa sổ, nhìn từ lầu 3, xuống sân sau của VTT, nhà cô Xuân Mai, toilet, học trò dắt xe vô, thầy cô đi qua lại… Không một lời nói, hai đứa khiêng thùng rác đổ ra cửa sổ, giấy bay bay, võ chuối rớt lẹ hơn.  Xong.  Khoái chí phủi tay.  Hai đứa xuống sân xếp hàng.  
Đến giờ nghĩ tiết 2, cô Xuân Mai chủ nhiệm bước vào lớp, bắt tất cả đứng rồi hỏi:
 “Ai là người trực lớp hôm nay đi theo tôi xuống văn phòng.”  
Chỉ còn nhớ Trang và Trinh vẫn còn đứng đó, chỉ còn nhớ cô Xuân Mai có xin văn phòng tha vì lỗi lần đầu, chỉ còn nhớ tại vì Lâm Tuyết Trinh là học sinh giỏi, viết văn hay, học trò cưng của cô Xuân Mai, còn Kim Trang là học trò ngoan.

Đang tản mạn và thầm cười cái chuyện trực lớp ngày xưa thì Trinh lên tiếng:
“Mày ở lại nhe, tao muốn chuồn quá.”
“Không, tao không muốn ở lại một mình”


Hai đứa nhìn nhau, nhìn đồng hồ treo tường, còn 15 phút nữa lận, hai đứa nhìn nhau một lần nữa.  Khép hờ 3 cái cửa ra vào, kéo cái bàn sắt.  Trinh cao hơn, leo lên, ráng với mở cái nắp đồng hồ, kéo cây kim dài, nhảy xuống, kéo bàn ghế lại chỉnh tề, mở cửa ra:


“Bấm chuông đi.”

Reng... Reng... Reng.



Anh chị lớp 11 đổ ra hành lang.  Ồn ào. 
“Đã quá, hôm nay ra sớm.”
“Tại sao hôm nay được ra sớm, quá đã.”
Nghe mà thấy vui trong bụng, có lẽ mình mang lại một niềm vui nho nhỏ cho mọi người, chưa mộng mơ được lâu, thì nghe …
Chết tao rồi, tao chưa kịp trả lời 2 câu cuối …”
“Tao chưa viết phần kết luận …”
“Mày làm hết bài không?”
Thầy cô chạy xuống văn phòng náo loạn, tự hỏi.
Rồi cô Dung chạy qua, ngó đồng hồ trên tường, lẩm bẩm, nó đúng giờ mà, rồi ngó lại đồng hồ đeo tay, nói,
“Sao mà kỳ vậy nè.”


Còn Trang và Trinh chỉ nói lẹ, “Thưa cô, tụi em xong rồi, tụi em về đây”.


Dương Kim Trang 12P4

Comments

Popular posts from this blog

Phụng nữ ân cần biệt cố nhân

Echeveria Lilacina

Cô phàm viễn ảnh bích không tận