Một đêm trong ER

Tôi buông người mỏi mệt nằm xuống chiếc xe đẩy .... thầm nghĩ
" Tôi mệt lắm rồi , you guys do your job . I'm really , really tired . Hy vọng mình đừng bị gì , Lucas còn nhỏ quá ! "
Mũi kim đâm vào tỉnh mạch đau nhói , tôi đưa mắt nhìn người y tá lấy từng ống máu đi thử nghiệm ... rã rời .
Nửa tiếng trôi qua , người y tá bảo tôi
" Please follow me ... sir ."
Tôi đứng lên , bước theo cô ta vào bên trong phòng cấp cứu . Phòng cấp cứu trải dài như hình cánh quạt , phòng thứ nhất có người , phòng thứ hai có người , thứ ba ... thứ tư . Tới căn phòng thứ năm , tôi bước vào và nằm xuống với tư thế nữa nằm nửa ngồi . Người bác sĩ xuất hiện ...
" Hi , I'm Dr Moss . I will be your Dr tonight . We ran couples test on you . So far they turned out OK , but every test take about 4 hours . Sir , just stay calm and relax ... "
Tôi nửa nằm, nửa ngồi nhìn ngắm những việc xảy ra chung quanh tôi . Trước mặt tôi là 5,6 y tá có nam có nữ, chia ra ngồi theo hình cánh quạt để có thể xem xét được các . Họ cười đùa , thầm thì với nhau .... cuộc sống vẫn trôi .
Tôi nằm đó , không ngủ được ... vì lo lắng vì ngực vẫn đau, vẫn khó thở và vì đèn... sáng quắc . Có lẽ trong ER nầy , người ta sợ rằng .
.. khi đèn tắt đi thì một người sẽ tắt theo ánh đèn đó . Cứ mỗi 15 phút , người y tá lại bước vào hỏi tôi ngực còn đau không và cho tôi uống một thứ thuốc nào đó .
Và tôi lại thức trắng...
3 giờ sáng người ta đẩy vào một người đàn ông trạc khoảng hơn 60 , ông ta nhắm mắt nằm thiêm thiếp và hai người thân rảo bước theo ông ta .
Khoảng nửa tiếng sau , tiếng khóc nổi lên . Tôi nghe giọng người bác sĩ thật nhẹ ... He's gone ... Heart attack.
1 tiếng đồng hồ sau , người ta lại đẩy vào . Kỳ này là một người đàn bà cũng khoảng trên 60 . Những người y tá và bác sĩ lại bận rộn và nửa tiếng sau lại những tiếng khóc ... She's gone .
Tôi nằm đó nhìn mọi việc xảy ra như một khúc phim , làm nhân chứng cho sự sống và cái chết . Những người y tá cười đùa và sau đó im lặng rồi nửa tiếng sau cuộc sống lại trở lại ... vẫn cười và đùa giỡn với nhau . Tôi nằm đó cảm thấy thật ngột ngạt và khó thở .
5 giờ sáng , người ta đẩy vào một cô gái người châu Á . Việt Nam , Đại Hàn ... Trung Quốc ... tôi không biết , chỉ biết khi đẩy ngang phòng tôi , tôi thấy được đôi mắt cô gái như muốn khóc ... Một người đàn bà lớn tuổi khác thì cứ nắm chặt tay cô gái. Tôi thầm nhủ trong lòng .... " Mong cô may mắn "
Nửa tiếng sau , tôi thấy cô ta bước ra trong chiếc áo của bịnh viện với sợi dây cài hờ hững sau lưng , vịn vào vai của người đàn bà chắc là mẹ cô ta bước đi trong hành lang . Phòng tôi nằm ngay dãy hành lang nên tôi ngồi đó đưa mắt nhìn phần lưng trắng ngắn và một khoảng bờ mông khi cô gái bước . Bất giác tôi nhìn quanh thì bắt gặp hai anh chàng y tá cũng đang ngắm như tôi ... Đàn ông cả mà ...
Bây giờ tôi mới nghĩ ra được rằng tại sao ngày xưa , thằng bạn thân của tôi mới thích lê dép đi sau lưng người con gái đó và mới đây nữa một thằng bạn khác cũng vào bệnh viện và khi xuất viện , nó nói với tôi ...
" Mày biết không ? Mỗi lần cô y ta đưa thuốc cho tao uống , khi cô ta cuối xuống , nhìn qua cổ áo của cô ta ... tao cứ muốn đau tim ...
10 phút sau , cô gái xuất viện . Đi ngang qua chỗ tôi nữa nằm nữa ngồi , cô gái nói khẽ ... Good Luck.
Sau 30 phút Tread Mill , Người bác sĩ bước vào nói với tôi ...
" You can go home now , you're ok ."
Tôi nhổm dậy tự nói với mình ...
" Lucas , ba về đón con đây ..." . Rồi đi thẳng ra cổng bệnh viện .

Comments

Popular posts from this blog

Phụng nữ ân cần biệt cố nhân

Echeveria Lilacina

Cô phàm viễn ảnh bích không tận