chả biết đặt tựa gì ... cho những vụn vặt ngày qua

12/3

Chiều nay gió thổi.  Một chiều cuối đông nặng như chì.
Gió thổi mạnh sơ sơ 30mph thôi.
Có lúc mình tưởng như chiếc xe nhỏ của mình muốn bốc lên khỏi mặt đường.
Chắc phải vỗ béo saving account tậu SUV hay loại xe nào đủ nặng, đủ đằm để chạy
Ba cái mạng nhỏ này vẫn là quan trọng nhất.

......

Chiều qua, khi phải dẹp vội mọi thứ dang dở lại, chạy về nhà làm bữa tối rồi đưa con đi tập bóng rổ, như mọi ngày thôi, mà sao bỗng nhiên thấy mệt quá. Mệt lạ lùng. Cái mệt này là về tinh thần, chứ không phải thể xác, nhưng nó cũng làm mình cảm thấy kiệt sức...

Đối với mình, làm mẹ chưa bao giờ là một việc dễ dàng, đó thực sự là trách nhiệm nặng nề mà mình đang gánh vác - một mình. Con càng lớn, càng phải lo lắng nhiều hơn. Càng cảm thấy trách nhiệm càng lớn - thì tình yêu thương dành cho con cũng càng lớn hơn thêm.  Bởi vì phía sau hai chữ trách nhiệm chính là tình thương vô bờ, vô điều kiện.

Mình đã trải qua một tuổi thơ và tuổi hoa niên gian khổ, ít ra là mình cảm thấy thế, nên mình luôn độc lập trong mọi suy nghĩ, hành động. Mình muốn con mình trải qua một tuổi thơ êm đềm nhưng lại bị mâu thuẩn bởi chỉ có nhọc nhằn mới làm con mình có thể độc lập và vững vàng trên đường đời hơn chăng?  Đó́ chính là điều mình luôn mong ước cho con, dù cuộc đời có đối xử với con thế nào, con hãy luôn độc lập,́ tự tin, vững vàng, kiên tâm và trong sáng.

Nhưng cho dù có mệt hay đuối thế nào, thì tình yêu dành cho con hình như vẫn là thứ quyết định mọi hành động của mình lúc này.

.....


Người ta nói hạnh phúc mong manh, nhưng mình không cảm thấy vậy. Hạnh phúc là hạnh phúc, chắc chắn, nếu biết trân trọng từng phút từng giây, bên bất cứ ai mà mình thương yêu và quý. Kể cả những hạnh phúc đã qua, mình chưa từng thôi trân trọng. Mà sự đáng yêu và ngọt ngào nhất vẫn là, có những người dù không thể có mặt bên mình hay trong cuộc sống của mình nhưng sự quan tâm vẫn bàng bạc, vương vất quanh mình.  Sự quan tâm đó, khuôn mặt đọ́, nụ cười đọ́, hành động đọ́ luôn phảng phất trong tâm trí  và vậy là ta hạnh phúc.   Và cũng vì vậy mà mình cố gắng tử tế với người.


Rồi mình thấy mình hạnh phúc, với thực tại.  Cảm ơn những gì mình có, đang có, đang làm được và vì tất cả những trải nghiệm đã qua, nó làm cho mình trưởng thành hơn, sâu sắc hơń. Giống như khi mình lang thang ở Mỹ khê hoang phế, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tàn tích những nụ cười của đá ngàn năm tuổi, nhưng mình nhìn thấy vẻ đẹp của thời gian ...

Và lại một lần nữa, thấy mình vô cùng may mắn ... Vì tất cả.

tpt

Comments

Popular posts from this blog

Phụng nữ ân cần biệt cố nhân

Echeveria Lilacina

Cô phàm viễn ảnh bích không tận