cảm giác lạc loài


Gần đây tự dưng hay mơ thấy mình đang băng qua những khoảng không gian rộng lớn vắng bóng người, mải miết chạy và chạy từ toà nhà này sang toà nhà khác như tìm kiếm cái gì đó. Cái quang cảnh và cảm giác này làm mình liên tưởng tới cảnh phim Kairo, đạo diễn Kiyoshi Kurosawa đã xem lâu rồi.

Bộ phim nói về nỗi cô độc của con người trong đời sống hiện đại.   Cuối phim, trong một trường đoạn, hai nhân vật chính tình cờ gặp nhau và lang thang giữa Tokyo hoang tàn, với những máy chơi game đang mở nhưng không có người chơi, tàu điện ngầm vẫn chạy nhưng không có tài xế, phố xá cao ốc vốn nhung nhúc người nay trở nên trống trơn và vật vờ đâu đây là những bóng ma... Tất cả dường như đã biến mất khỏi thành phố và hai con người kia trở thành những kẻ lạc loài. Cảm giác lạc loài trong một thành phố chết thật rùng rợn, rùng rợn hơn bất cứ bộ phim rùng rợn nào mà mình đã từng xem.


Nhìn lại quanh đây lô nhô loài người
Một ngày bỗng thấy gắn bó cuộc đời
Mọi người vẫn tới, ta chưa lạc loài
Dù còn phút cuối xin em nụ cười...
tcs

Comments

Popular posts from this blog

Phụng nữ ân cần biệt cố nhân

Echeveria Lilacina

Cô phàm viễn ảnh bích không tận