MB425 - Con tàu định mệnh

Hồi đó nhà tui ở cuối đường Nguyễn Đình Chiểu (tên cũ là Phan Đình Phùng) gần cầu xa lộ, trong chung cư của gia đình quân nhân đa số thuộc tiểu đoàn 50, Sư đoàn 5 Bộ Binh.  Vùng này bây giờ giải tán rồi, là Bến xe Hòang Sa bây giờ.  Nhà tui ở khu trong, khỏang 6 căn nhà, toàn là ngụy quân phản động cỡ Thiếu Tá trở lên.  Ba tui là Thiếu Tá thuộc Bộ Tổng Tham Mưu Chiến Tranh Chính Trị nên đi học tập dài hạn.  Nhà Đỗ LệnhTùng ở ngay đầu ngõ của cư xá.  Ba Tùng là Đại Úy Phóng Sự, ông từng xông pha nhiều chiến trường và chụp được rất nhiều bức ảnh sống động.  Tui quen Tùng vì hai đứa học ở cùng xóm và học cùng trường Trần Văn Ơn (Tự Đức xưa) những năm 1976 - 1980.  Ba Tùng cũng đi cải tạo và Tùng là con số 2 trong một gia đình có tới 7, 8 anh chị em.

Lúc hồi lớp 9, 2 đứa tụi tui học chung để thi lên cấp 3.  Tùng chơi đá banh dữ lắm và nhà thì lúc nào cũng ầm ĩ.  Tùng có 6, 7 đứa em nhỏ để trông coi mà.  Tui cũng không biết Tùng lấy thời gian đâu mà học nhưng khi thi vào Trưng Vương thì điểm Tùng cao hơn điểm tui và Tùng được xếp học lớp 10A1 trong khi tui vào lớp 10A2.


Lúc này gia đình tui cũng gặp đủ thứ chuyện hết.  Người ta nói, con cháu ngụy quyền thì không có hy vọng và rồi có người hù là Cách Mạng sẽ lấy nhà của gia đình ngụy.  Mẹ tui sợ rồi bỏ nhà trống rồi dọn ra đường Bùi Hữu Nghĩa khoảng giữa chợ Bà Chiểu và chợ Đa Kao.  Lúc mới ra đây, gặp mấy thằng lưu manh ở khu này, tụi nó đòi đánh anh em tụi tui thì Bình thằng em ruột tui xông ra, giục mười mấy con dao phay ngay giữa đường (nhà tui bán chuối lúc này), rồi bình tĩnh nói thằng nào ngon lấy một con rồi chơi tay đôi với tao.  Khỏang hai mươi mấy thằng khu này đứng nhìn nhìn rồi từ từ bỏ đi.  Từ đó, tụi nó không làm khó dễ gia đình tui nữa.

Tui và Tùng vẫn chơi thân những năm lớp 10, 11, rồi 12 mặc dù học khác lớp.  Tùng đá banh giỏi và chơi cho đội tuyển Trường Trưng Vương.  Tui cũng hay đi theo đội banh coi.  Lúc này hai đứa ở xa nhau nên tui cũng ít khi ghé nhà Tùng chơi.  Tui chỉ biết mẹ Tùng chạy bôn ba đủ thứ để lo lắng cho cả gia đình.  Tùng ít nói lắm, nhưng rất là thông minh.  Tui biết vậy vì Tùng đâu có thời gian mà học bài ở nhà nhưng điểm của Tùng lúc nào cũng cao.  

Năm tui học lớp 10, mẹ tui quyết định từ từ cho hết cả gia đình đi vượt biên.  Lần đầu tui đi, khoảng tháng 10 năm 80 gì đó, không có mặt ở lớp cả 3 tuần.  Khi trở về, mẹ tui phải chạy tiền kiếm giấy bác sĩ cho tui mang vào lớp.  Giấy bác sĩ nói là tui bị bịnh Giang Mai phải nằm nhà thương hết 2 tuần.  Cũng may là không ai thèm coi chi tiết nếu không thì lúc đó cũng lắm chuyện lên rồi.


Sang năm lớp 11 nhà trường chia lại lớp, xáo ra trộn lại các lớp với nhau.  Tui vào 11A4, lớp tui phá lắm.  Lớp cứ bị đứng cột cờ không hết vì chuyện này hoặc chuyện nọ.  Có điều tui cũng không để ý nhiều lắm vì lúc này chuyện vượt biên ở nhà đã nghiêm trọng lắm rồi.  Mẹ tui bây giờ là một trong những người đứng đầu tổ chức.  Trong nhà lúc nào cũng có người ra kẻ vào.  Có lần tui biết mẹ tui vừa trả tiền cho 3 người công an thì mấy hôm sau được tin họ đã bị bắn chết và bỏ xác trôi sông Saigon.  Mẹ tui cố gắng để cho anh lớn nhất của tui đi thóat.  Căn nhà ở Bùi Hữu Nghĩa cũng bán nốt, tui dọn về ở nhà ông bà ngọai ở ngã ba Ông Tạ.  Sáng sớm tui dậy lúc 4 giờ, phụ làm rồi tắm rửa một chút, phóng xe đạp chạy một mạch về trường Trưng Vương đi học.  Đôi lúc tui quên rửa gội nên đầu tóc dính đầy bột trắng khi vào lớp.  Đi học về là tiếp tục làm tiếp đến khỏang 7-8 giờ đêm.  Tui cũng không siêng gì đâu, chỉ là vì bị bắt làm thôi.  Sau đó một thời gian dài thì làm việc cũng khá hơn trước.

Năm lên lớp 12, tự nhiên tui và Tùng lại gặp nhau nhiều hơn như những tháng trước lúc thi lên cấp 3.  Hai thằng lo đi học thêm chung với nhau rồi bàn bạc chuyện vào đại học.  Lúc này anh ruột tui đã đi thoát qua Mã Lai nhưng tự nhiên trong lòng tui lại trở ngược.  Tui lúc đó lại muốn ở lại Việt Nam, thi đậu đại học rồi làm cái gì cho đất nước.  Ngụy con hay không, đất nước mình hòa bình rồi còn đi đâu nữa.  Hai thằng nói chuyện với nhau rồi bảo như vậy.  Tùng và tui thi vào Báck Khoa, Tùng đậu 21.5 còn tui rớt 18 điểm.  Được tin thi rớt, tui như ngươi điên vì lúc nào tui cũng cho là mình giỏi lắm.  Lúc làm bài thi, tụi chọn bài Toán hệ 12 mặc dù Tùng khuyên tui chọn hệ 10.  Tui làm bài không xong kịp giờ và kết quả là bị rớt.  Thi rớt, tui không biết gì khác hơn.  Vẫn đi làm thêm phụ gia đình, trong lòng vẫn muốn thi lại một lần nữa. 

Lúc này mẹ tui tổ chức một chuyến lớn và đưa Bảo (em ruột tui) và tui cùng đi.  Chuyến đi xuống Mỹ Tho này, Bình đi thoát còn tui bị bắt vào tù khoàng 7 tháng.  Khi ra tù, thì bao nhiêu ý chí lúc trước tui mất hết.  Tui nghĩ số phận mình chắc xong rồi.  Học thì không được gì mà đi vượt biên cũng không xong nên chán đời lắm.

Khoảng cuối 1984 gì đó, tui đi kiếm Tùng vài lần tâm sự.  Tùng học cũng khá trong trường Báck Khoa nhưng lúc này Tùng nói với tui muốn đi vượt biên.  Tùng Là con trai đầu Tùng  muốn làm cái gì để giúp đỡ nhà.  Tui nghe được bỏ tai này qua tai kia rồi cũng để đó, không nói gì. 

Mấy tháng sau, chuyện vượt biên lại sôi sục lên.  Lúc này mẹ tui bận lắm, bà tổ chức từ trước đến nay cũng mười mấy chuyến gì đó.  Chỉ có số tui xui xẻo nên bị bắt thôi.  Mẹ tui đánh một chuyến lớn.  Lần này tui,  khá nhiều anh em họ hàng cùng với Thoa, em gái tui cùng đi.   Lúc này tui chán đời lắm nên ai bảo tui làm gì thì tui làm đó, không suy nghĩ gì hết.  Có điều tự nhiên tui nhớ ra là Tùng muốn đi vượt biên nên tui bảo nó đi thế chỗ cho tui.  Tui nói cho nó biết hết mọi chuyện để sửa sọan.  Tùng viết một lá thư để lại cho gia đình rồi lẳng lặng ra đi.

Tui và Tùng ra đến bãi đậu, rồi 2 đứa dẫn từng toán nhỏ lên tàu lớn.  Và trong cái đêm không trăng đó, Tùng và tui dẫn khoảng hơn 100 người lên chiếc tàu bé nhỏ cặp bến cảng Sàigon.  Khi gặp em Thoa tui từ xe xuống, nó khóc ré lên nói là phần lớn gia đình bị kẹt lại, chỉ có Thoa và Thanh, cô em họ tui là lên tới bãi thôi.  Lúc đó tui đứng chết lặng.  Tui đã tính ở lại, để Tùng thay thế cho tui.  Nhưng bây giờ, không thể được, em tui 12 tuổi lên tàu một mình.  Tui quyết đinh nhanh lắm, tui bảo Tùng, 2 đứa mình cùng nhảy lên tàu với Thoa và Thanh.  Và chính là như vậy, đêm hôm 23 tháng 9 1985 định mệnh đó, Tùng và tui giã từ đất nước bỏ lại bao nhiêu mơ ước, bạn bè, và gia đình ...

Gia đình Tùng khi được tin mừng lắm và rồi liên lạc với mẹ tui.  Có lúc mẹ Tùng vui quá nói với mẹ tui là bà muốn gả con gái cho tui.  Có điều mẹ tui thì nghe vậy rồi cũng không nói gì mà tui nếu biết sớm thì chắc cũng không có chuyện gì đâu.  Chuyện tình cảm khó bắt buộc lắm, trừ khi cả hai bên đều có cảm tình.  Tui biết các em Tùng từ nhỏ nên chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.

Lên tàu rồi thì chủ tàu bắt mọi người xuống hầm hết rồi đóng kín mít.  Qua tới sáng hôm sau thì tui mới biết là phe mình bị kẹt lại gần hết.  Phe bên chủ tàu cũng nhận ra tui là bên phe tổ chức và là những người thiểu số trên tàu.  Tui cũng nhận ra tại sao ở bãi đậu không có ai chỉ huy hết.  Cái ông chủ bãi đậu vì sợ hãi nên đã chạy mất tiêu sau khi giao cho Tùng và tui hai đứa con, một cô gái khoảng 23 tuổi và đứa em trai 10 tuổi.  Tàu đông quá, không có chỗ mà ngồi nữa chứ đừng nói là nằm.  Hai cô em của tui ói mửa lung tung nhứt là bé Thoa.  Tui cũng khá mệt nhưng lúc này tự nhiên Tùng biến đi đâu mất.  Sau một lúc, thấy nó trở về cười cười rồi đưa nước và chút đồ ăn cho hai đứa em.  5, 6 ngày lênh đênh trên biển, Thoa em tui gần như không tỉnh được chút nào.  Nó ói hết từ mật xanh ra mật vàng.  Thanh thì đỡ hơn một chút nhưng cũng khá mệt.  Tùng chạy lên chạy xuống kiếm nước uống và đồ ăn cho tụi nó.  Tui thì không say sóng lắm lên lâu lâu cũng chạy lên khoang vì dưới hầm tàu ngộp lắm. 

Lúc này phe chủ tàu rất là bực mình nên tụi nó bàn mưu tính giục Tùng xuống biển.  Một phần là Tùng dám tự nhiên lấy đồ ăn thức uống của bên nó, phần thứ hai tụi nó biết Tùng là phe tổ chức thành thử muốn thủ tiêu để dấu chuyện chèn kháck.  Tui thì không biết ất giáp mô tê gì hết.  Bữa tối đó, tui đang nằm trên khoang tàu thì có hai thằng từ hai góc từ từ bò tới.  May mắn làm sao, Tùng phát giác ra được lên lớn tiếng gọi tui.  Mấy ngày trên biển, Tùng và tui hai thằng đầu  tóc quăn tít nên nhìn thấy giống hệt như nhau.  Một thằng nghe tiếng la phát hoảng nên bò ngược lại vì nó nhận ra sao lại có tới 2 thằng Tùng lận.  Tụi tui vì thay phiên nhau nên ít khi nào cùng ở một chỗ.  Sau lần này, tụi nó e dè nhiều hơn và bỏ cái ý định đó.  

Hai năm sau, khi ba mẹ tui làm chuyến cuối cùng, qua tới Thái Lan cũng bị một số những người kháck đi cùng tàu "quên" trả tiền dụ vào trong rừng để thủ tiêu.  Cũng may sao, lúc đó có một đám dân Thái đi vào rừng và hai người chạy ra kịp. 

Sau này tui mới biết là lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt long lanh bồ câu của Thanh, cô em họ tui  Tùng dường như đã bị tiếng sét ái tình đánh rớt mất một nửa con tim.  Hèn chi nó lại tốt với mấy đứa em tui như vậy.  Nhưng mà nếu đổi lại là tui chưa chắc đã dám mang tánh mạng mình ra để trao đổi lấy đồ ăn thức uống cho người mình thương.  Nhất là người trong mộng nữa.  Thành thử nghĩ lại, nếu không có Tùng, không biết tui và hai đứa em có vượt qua không, nhứt là bé Thoa..

Đến ngày thứ 4 thì tàu tìm được một giàn khoan Mã Lai và đòi cặp lên.  Sở dĩ tìm được vì từ xa đã nhìn thấy ngọn lửa cao ngất trời.  Trên giàn khoan nhứt đinh không cho lên.  Họ cho chút thực phẩm và nước rồi chỉ hướng cho đi.  Đến ngày thứ 6 thì tàu phát hiện một hòn đảo nhỏ phía nam.  Sau gần nửa ngày, tàu cặp bến hòn đảo có ngọn núi cao này Pulau Tioman, hòn đảo lớn cuối cùng gần Singapore.  Nếu tàu tui không phát hiện được hòn đảo này thì cũng khó nói lắm.  Nếu chạy thẳng theo hướng cũ thì phải 4-5 ngày nữa mới tới Palau Bangka hay Pulau Bellung gì đó.  Và nếu như vậy thì ít nhất cũng có một vài người không qua khỏi.  Trên tàu chẳng còn gì để uống, đồ ăn thì chỉ còn một chút.

Lên được Pulan Tioman thì mọi người mừng lắm.  Bọn tui lúc này có 6 người, Tùng, tui, 2 đứa em, 2 đứa con ông chủ bãi đậu.  Cũng quen thêm một số ít người nhưng không thân lắm.  2 hôm sau có tàu đưa đến trở bọn tui tới Pulao Bidong, một trung tâm trại tỵ nạn.  Đến đây tui mới biết là tàu được đánh số MB425.  Mã Lai đặt ký hiệu cho từng chiếc tàu đến nước họ.  Đầu tiên là KT khoảng 1000 chiếc, tới PT, rồi MB. Tính như vậy tàu tui là chiếc thứ 2425 đến Mã Lai.  Nghe nói sau này còn khoảng hơn 1000 chiếc tàu cặp bến Mã Lai.  Nhiều lúc tui nghĩ không biết có bao nhiêu chiếc tàu nằm xuống đáy biển?  Tui quen biết khá nhiều người đi mà không nghe được một tin tức gì về.

Lên Bidong vui lắm.  Trên đây có cả mấy ngàn người Việt Nam lóc nhóc trên cái đảo nhỏ xíu.  Họ cấp cho bọn tụi tui cái nhà ở phía trên cao gần núi.  Ngày nào Tùng cũng volunteer gánh nước từ xa về cho 2 cô em tui tắm.  Rồi sáng thì đi lãnh thực phẩm.  Rồi một hôm Tùng và tui đi lãnh thực phẩm thì nghe tiếng ai kêu oai óai.  Tui thì hơi chậm nhưng trong lòng cũng nghĩ tại sao cái này ầm ĩ giống loa phóng thanh 11A4 quá dzậy?  Tùng nhanh hơn, nó nhận ra Đoan Trang học chung lớp với tui.  Mấy đứa gặp nhau mừng quá rồi nói chuyện lung tung.  Trang kể cho tui nhiều lắm nhưng tui cũng quên hết rồi.  Tui chỉ nhớ hình như tàu Đoan Trang là MB423 gì đó, lên trước tui một ngày.  Tui nói Đoan Trang là tui sợ bà quá bỏ chạy ra khỏi nước mà cũng không thóat.  Không biết Đoan Trang còn nhớ không?  Rồi tui gặp lại Trang ở Cali hồi 1990 rồi bỏ chạy thêm một lần nữa haha.

Ở trên đảo Bidong, chắc cũng khoảng 3 tháng gì đó.  Nhiều chuyện xảy ra lắm.  Gia đình bác Q., cách nhà tui 2 căn có anh con trai khoảng 25 tuổi đi cùng tàu bị chết đuối.  Anh ra tắm ở Bidong rồi bị sóng quật ra ngoài.  Đi vượt biên đau khổ như vậy mà rồi chết cái lãng xẹt, thực là tội nghiệp.  Cũng ở đây, tui tập bơi lội lần đầu tiên rồi biết nổi chút chút.  2 cô em tui thì sợ lắm, không dám ra biển mấy.  Gặp ĐTrang thì vui nhưng mà bả khóc nhiều hơn cười.  Mỗi lần như vậy, không biết Tùng nói gì rồi sau đó thấy ĐTrang  cười tươi hơn. Nhiều lúc tui thầm nghĩ, bên này mười mấy thằng con trai mới có một cô con gái.  Đi đâu mà lại khổ sở với mấy thằng losers như vậy.  Có lẽ trời sanh ai chịu được bao nhiêu thì cho bấy nhiêu?

Tùng để ý lắm, nó lớn trước tuổi hơn tui nhiều.  Hay là đầu óc tui rụt rè chậm không chịu lớn.  Nó để ý từng ly từng tý.  Đi lãnh đồ ăn thức uống.  Đi gánh nước về cho hai cô em tui.  Bị 2 đứa em tui chọc lên chọc xuống.  Cô con gái ông chủ bãi đậu, tên là TH cũng nhờ Tùng giúp đỡ nhiều thứ lắm.  Có một lần, xém nữa là TH bị mấy thằng làm bậy may mà Tùng chạy đến kịp.  Tui thì như con nít 3 tuổi, chỉ biết chạy ra biển tắm thôi, phần lớn là đi ngắm những cô trẻ đẹp thừa da thiếu vải.  Ừa, nhắc chuyện TH.  Cô nàng này lúc đầu tui để ý kỹ lắm nha.  Bữa nọ tui đưa cặp mắt lạ lùng nhìn TH thì nàng nhỏ nhẹ nói "Hồi đó Vũ mới sanh ra đời thì H tới gấp 4 tuổi Vũ lận".  Nghe thiệt là cụt hứng. Giá lúc trước khi gặp TH, tui luyện xong 24 bộ Quỳnh Dao Lữ Hiệp thì chưa chắc ai thua ai à nhe.

Ở khoảng một tháng trên đảo thì loa phóng thanh gọi có người cần gặp tui.  Tùng nghe được và gọi tui lên văn phòng.  Có một người đi tàu sau là mẹ tui nhờ nhắn tin.  Chuyện là có 2 anh em họ Ngô đi cùng tàu MB425 theo diện trả tiền sau và tui phải liên lạc.  Tui nghe rồi mới vỡ ra là mấy người này cặp chơi với bọn tui trên đảo cả tháng nay.  Tui và Tùng mời họ ra uống nước nói chuyện.  Lúc đó tui là con nít mới lớn, đâu biết chuyện tiền bạc gì đâu.  Thấy 2 anh em họ có vẻ nghèo quá, tui anh dũng đấm ngực bảo họ không cần phải trả nữa.  Sau chuyện này, từ từ rồi tui cũng mất liên lạc.  Không biết họ qua Mỹ hay ở nơi nào rồi.  Tui chỉ nhớ là họ đánh đàn cặp đôi bài "Buồn ơi" hay lắm.

Nguyễn Thanh Phi Vũ 12A5

Comments

Popular posts from this blog

Phụng nữ ân cần biệt cố nhân

Echeveria Lilacina

Cô phàm viễn ảnh bích không tận