Tết Ất Mùi


Lúc này là Giao thừa.  Năm Giáp Ngọ vừa trôi qua, những giây đầu tiên của năm Ất Mùi đang đến.  Bày mâm cúng Giao thừa rồi nhấm một ly trà chờ Tân niên.

Năm nay ta cũng sắm sửa đầy đủ từ gạo muối dầu ăn đường nước mắm cho đến mâm cơm Tất niên và Giao thừa.  Ngày xưa bà ngoại và mẹ nói đón năm mới trong nhà phải đầy đủ gạo muối dầu đường để  mọi việc trơn tru hanh thông, cuộc sống no đủ, ngọt ngào, đậm đà hương vị ... Xưa giờ ta chả bao giờ để tâm đến cũng chưa từng sắm sửa theo lời bà và mẹ.  Vậy mà năm nay ta lại làm theo.  Có lẽ sang tuổi 50 lại muốn hoài cổ, ôn cố?

Nhớ ngày đó mỗi năm lúc Giao thừa bà ngoại lại dặn ba và cậu Lô sáng mùng một dậy sớm đạp đất xông nhà.  Bà còn dặn hai chị em sau Giao thừa phải ngồi yên không được chạy ra sân, phải để đàn ông trong nhà xông đất nhà mình.  Ta vẫn cứ ấm ức hoài chuyện này, vẫn rất muốn dậy sớm là người đầu tiên đạp đất nhà mình năm mới mà cứ ngủ quên.  Rồi thì cũng có một năm ta làm được.  Tờ mờ sáng mùng một năm đó ta thức dậy rón rén ra rút chốt cửa trước rồi chạy vòng cửa sau ra sân rồi vô cửa trước đạp đất nhà mình đầu tiên.  Đang hí hửng đẩy cửa co chân đạp vô nhà thì bị ai đó bế bổng lên và bịt miệng lại.  Thì ra là ba vừa nháy mắt vừa tủm tỉm cười vừa suỵt suỵt chỉ chỉ vô phòng bà ngoại.  Ha ha, bà ngoại không hề biết.

Tết năm đó là lần cuối cùng ba ăn Tết ở nhà.  Những năm sau lần lượt đàn ông trong nhà đi cải tạo hay vượt biển.  Ta cũng chả còn ai để cạnh tranh đạp đất năm mới.

Giờ thì tất cả đã trôi đi như nước chảy qua cầu.  Những cái Tết năm xưa, cả dư hương cũng không còn. Có về lại Sài gòn cũng chỉ ngậm ngùi ôi những người muôn năm cũ hồn ở đâu bây giờ ... (*)

tpt

*  thơ Vũ Đình Liên

Comments

Popular posts from this blog

Phụng nữ ân cần biệt cố nhân

Echeveria Lilacina

Cô phàm viễn ảnh bích không tận